Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 211: Đều là vì tiền




Tiếp theo sau đó, Hứa Đình Hùng kêu Phương Như Nguyệt thu xếp một bàn ăn, nói là muốn ăn mừng.

Lâm Mạc Huy muốn tới nhà bếp giúp đỡ, nhưng bị Hứa Đình Hùng ngăn lại rồi.

“Hôm nay cậu là đại công thần, làm sao có thể để cậu xuống bếp chứ?”

“Tôi và mẹ của cậu, cũng có một thời gian rất dài không có nấu ăn qua rồi."

“Hôm nay các con ngồi nghỉ ngơi, tôi và mẹ của cậu, sẽ trình bày tay nghề của chúng tôi thật tốt cho các con!"

Hứa Đình Hùng nở nụ cười vô cùng hiền từ.

Những người khác trong nhà đều là không hiểu chuyện gì hết.

Vào nhà bếp rồi, Phương Như Nguyệt lập tức đóng cửa, oán trách rằng: “Ông xã, ông làm gì vậy?"

"Kêu tôi nấu cơm cho thằng khiếp nhược đó ăn, cậu ta chịu nổi không?”

"Còn nữa, ông kêu Thanh Tuyết cảm ơn với cậu ta, ông nghĩ sao vậy?"

"Chuyện này, chỉ trách cậu ta. Nếu không phải cậu ta đắc tội người của nhà họ Hoắc, thì làm sao Thanh Tuyết lại xảy ra chuyện này chứ?”

Hứa Đình Hùng xua xua tay, khẽ giọng nói rằng: “Phụ nữ các người, chính là tóc dài mà kiến thức ngắn."

“Bà có biết hay không, Lâm Mạc Huy đã thắng trận thi đấu, đây là khái niệm gì hả?"

"Lần này, cậu ta là đem theo hơn mười ngàn tỷ tiền vốn để đi dự thi đấy.”

“Thành phố Hải Tân dành toàn thắng lợi, bà biết có thể lời được về bao nhiêu tiền không?" Đôi mắt của Phương Như Nguyệt bỗng trợn tròn rồi: “Ông đừng nói, cũng đúng thật chuyện như thế này."

"Lâm Mạc Huy này, bây giờ trên người nói không chừng có bao nhiêu tiền đấy!"

“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi."

"Ông xã, vẫn là ông nhìn xa trông rộng.”

Hứa Đình Hùng cười hi hi: “Vì thế, tôi nói mà.”

“Thanh Tuyết đứa con này, không hiểu chuyện."

"Lúc này mà còn đi tranh cãi cái gì với Lâm Mạc Huy chứ?"

"Chút hồi kêu Lâm Mạc Huy lấy bảy trăm tỷ ra, cho con nó mở công ty, thế thì ngày tháng của con nó chẳng phải được sống thoải thoải mái mái rồi sao."

"Còn ương ngạnh cứng đầu, cảm ơn cũng không muốn cảm ơn.”

“Ôi, tôi nói bà mà, đứa con này, đều là bị bà chiều hư hết!”

Vẻ mặt của Phương Như Nguyệt ngượng ngùng: "Lúc bấy giờ tôi không nghĩ nhiều như vậy ấy mà!”

“Hay là, tôi đi nói với Thanh Tuyết, kêu con nó chính thức nói lời cảm ơn với Lâm Mạc Huy?"

Hứa Đình Hùng xua tay: “Thôi."

"Bây giờ đi nói nữa, thì dễ nhận thấy rằng hơi cố ý rồi."

“Từ từ đi."

Lúc này, trong phòng ngủ.

Hứa Thanh Mây khẽ giọng nói rằng: Lâm Mạc Huy, thái độ của bố em đổi với anh, chắc chắn có vấn đề."

"Em đoán, có lẽ là ông ta biết được anh thắng trận thi đấu, muốn đánh chủ ý lên người anh."

"Một lát họ hỏi anh lời được bao nhiêu tiền, thì anh nói không có lời, biết không?"

Lâm Mạc Huy: “Thanh Mây, thật ra, một nghìn lẻ năm mươi tỷ đó trong tay của anh, toàn bộ đều bỏ vào rồi."

“Với tài nguyên điều trị mà chúng ta chia được xem ra, một nghìn lẻ năm mươi tỷ này, tầm cỡ có thể gấp sáu bảy lần, hơn bảy nghìn tỷ là có đấy."

“Cái này... Cái này cũng không nói với họ?"

Hứa Thanh Mây lập tức nói rằng: “Không được nói!"

“Bố mẹ em là tính cách gì, anh không biết sao?"

"Một nghìn năm mươi tỷ lần trước, xém chút gây lật trời."

"Nếu như để họ biết anh lời được hơn bảy nghìn tỷ, thế thì sẽ gây thành kiểu gì đây?"

"Lâm Mạc Huy, một nghìn năm mươi tỷ đó là của nhà họ Chu bồi thường cho anh, lời bao nhiêu, đều là của anh."

"Anh không được để họ lấy tiền đi mất, anh phải suy nghĩ cho bản thân chứ!”

"Họ có tay có chân, những lúc nên để họ giúp đỡ anh, thì từng người một kéo chân sau của anh."

“Thấy anh lời được tiền rồi, thì muốn đến chia một phần, dựa vào cái gì chứ?"

Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng mỉm cười, Hứa Thanh Mây càng lúc càng suy nghĩ cho anh rồi.

Thật ra, anh cũng muốn lấy ba trăm năm mươi tỷ hoặc bảy trăm tỷ để trong nhà, tránh để Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt gây um sùm.

Nhưng mà nghĩ kĩ lại, Hứa Thanh Mây nói cũng đúng.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đấy chính là động không đáy, anh lấy bao nhiêu tiền ra cũng vô ích.

Ngược lại, anh lấy tiền ra rồi, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt chắc chắn cảm thấy anh có đầu tư trong âm thầm.

Đến lúc điều tra ra một nghìn lẻ năm mươi tỷ đó không phải là đền cho bà Triệu rồi, đấy chẳng phải lại gây um sùm một lần nữa sao.

Nếu như là thế này, chi bằng để lại.

Sau này hồi phục nhà họ Lâm, vẫn cần không ít tiền, anh phải bắt đầu chuẩn bị thế lực của mình rồi! Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt làm ra một bàn đồ ăn, kêu cả nhà ra ngoài.

Hứa Đình Hùng còn lấy rượu tốt mà mình cất giấu kỹ rất lâu ra.

Rượu này, trước đây lúc bố mẹ của Hoàng Kiến Đình qua đây uống qua, Hoàng Kiến Đình cũng uống qua, nhưng Lâm Mạc Huy lại là ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua.

Lần này, Hứa Đình Hùng cũng thật sự bỏ vốn rồi đấy.

Rượu qua ba lần, Hứa Đình Hùng thấy trò chuyện vừa phải rồi, bèn mỉm cười nói rằng: “Lâm Mạc Huy, thật sự không ngờ rằng, cậu lại quen thuộc với thần y Kiệt như thế."

“Khó trách cậu dám làm ra đầu tư lớn như vậy, hơn ba mười năm nghìn tỷ cơ đấy."

"Lần này, những ông chủ bên thành phố Hải Tân đó đầu tư theo cậu, đều lời tới đầy túi luôn đấy."

"Được, vẫn là Hứa Thanh Mây có mắt, không có nhìn sai người.”

“Lâm Mạc Huy, tôi và mẹ của cậu, đều vì cậu mà cảm thấy kiêu ngạo!”

Phương Như Nguyệt gật đầu lia lịa: "Chứ sao nữa!"

“Vừa rồi chú Trung họ đều gọi điện thoại qua đây chúc mùng hết rồi."

"Lần này chú Trung có lẽ cũng phải lời được hơn trăm tỷ rồi."

"Lâm Mạc Huy, lần này cậu có thể lời được bao nhiêu thế?"

Lúc này, Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết cũng lập tức nhìn sang Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy vừa muốn nói chuyện, Hứa Thanh Mây bèn trực tiếp nói rằng: “Anh ta có thể lời tiền gì hả?”

“Anh ta cũng không có tiền, là những ông chủ đầu tư đó kiếm được tiền, Lâm Mạc Huy chỉ là làm công cho người ta mà thôi."

Vẻ mặt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt thay đổi rồi.

“Sao lại không có lời chứ?"

“Bỏ vào hơn ba mươi năm ngàn tỷ, lợi nhuận lời được về gấp mấy lần."

“Cậu một phân tiền cũng không lời được?"

"Lâm Mạc Huy, có phải cậu lén


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.