Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 172: Biết người biết ta trăm trận trăm thẳng




Tự nhiên Hoắc Thiên Sinh lại ăn thua thiệt lớn ở công ty dược phẩm Hưng Thịnh, cho nên lúc trở lại khách sạn, anh ta đã tức giận đến ném vỡ tất cả đồ đạc trong phòng.

Ngay tại lúc om sòm náo loạn, một người đàn ông từ ngoài đột nhiên đi đến, là chú ba của Hoắc Thiên Sinh, Hoắc Ngô Phúc.

Cũng như Hoắc Ngô Phàm, Hoắc Ngô Phúc là anh em con nhà chú bác ruột với bố của Hoắc Thiên Sinh. "Có chuyện gì xảy ra sao?

Sao tính tình nóng giận như vậy?"

Hoắc Ngô Phúc nhíu mày hỏi.

Hoắc Thiên Sinh đương nhiên đang thở phì phò ngồi trên ghế sô pha: "Còn không phải do công ty dược phẩm Hưng Thịnh kia sao.

Con là tốt bụng cho bọn họ một cái thang để đi xuống, con điểm Hứa Thanh Mây kia cũng đúng là, dám không nể mặt con.

Không chỉ có như thế, bọn họ còn ý có nhiều người, đánh con thành dạng này. ta mặt mũi!"

Hoắc Ngô Phúc nhíu nhíu mày, khoát tay nói: "Rồi, con so đo cùng loại tiểu nhân này làm gì?

Đừng quên lần này chúng ta tới Hải Tân có mục đích gì!

Lần này là y học của sáu tỉnh mở hội giao lưu ở Hải Tân, trong nhà đã cử con đến trước làm xung phong. Tình cảnh hiện tại của nhà ta con cũng biết rồi đấy.

Nếu như lần này trong hội giao lưu y học, chúng ta không cách nào ở trong vị trí thứ ba, vậy sau này, nhà họ Hoắc chúng ta cũng sẽ làm lót đáy cho những nhà khác.

Nhà ta đã bỏ ra giá lớn mời Lữ Tứ Đằng đến, chính là vì bảo đảm cho chúng ta có thể đi vào top ba!

Con là người thừa kế của nhà họ Hoắc chúng ta, con nhất định phải làm trung tâm.

Nếu như lần này nhà ta có thể giữ top 3, về sau con có thể tuyệt đối an tâm mà kế thừa vị trí gia chủ này rồi. Nhưng nếu như vào không được, lúc đó đừng trách chú không có nhắc nhở con, ông nội con đối với hai người em kia cũng vô cùng coi trọng."

Hoắc Thiên Sinh đương nhiên biến sắc, cắn răng nói: "Lão già đáng chết, ông ta đến cùng có ý gì?

Vị trí gia chủ, từ trước đến nay đều là để cho con cá kế thừa. Con là con cả của thế hệ này, ông ta dựa vào cái gì muốn nâng đỡ hai kẻ vô dụng không làm được gì kia?"

Mặt Hoác Ngô Phúc biển sắc: "Im miệng! sao?"

Hoắc Thiên Sinh lúng túng nhìn chung quanh: "Chú ba, nơi này chỉ có hai chúng ta, chú sợ cái gì?"

Hoắc Ngô Phúc khoát tay: "Không phải vấn đề có người nghe hay không.

Làm người chọn ra người thừa kế gia tộc, nhất định phải rất cẩn thận.

Đất trời còn chưa định, ai cũng có thể là hắc mã! Lúc chưa nắm được vị trí gia chủ trong tay, nhất định không thể sơ ý chủ quan."

Hoắc Thiên Sinh không kiên nhẫn gật đầu: "Được con đã biết rồi. Nhưng mà chủ ba, việc nhà thuốc nhà họ Hứa tính sao bây giờ?

Tên họ Lâm kia lại còn làm ra một cái hợp đồng y học, muốn đại diện cho Hải Tân dự thi.

Cái này nói rõ chính là muốn trời bỏ nhà họ Hoắc chúng ta, việc này cũng không thể tha cho bọn họ!" Hoắc Ngô Phúc cười lạnh một tiếng: "Cái này con cũng không cần quản.

Chú chính là vì chuyện này mà đến, còn đang lo lắng cho con vì việc này mà đập đầu.

Nhưng còn tốt, chú tới rất kịp thời, con cuối cùng không để bọn họ giải tán."

Hoắc Thiên Sinh mờ mịt: "Có ý gì?

Chú ba, chẳng lẽ cứ như vậy nhìn bọn họ rời bỏ tầm kiểm soát của nhà họ Hoắc, đi tham gia hội giao lưu đó?

Đây không phải đánh vào mặt chúng ta sao?"

Thành thị này về y học, đều do mười gia tộc lớn nhất chúng ta nắm giữ, chỉ có Hải Tân là ngoại lệ.

Nhà họ Hoắc chúng ta, đối với khả năng kiểm soát ngành nghề chữa bệnh ở đây còn rất yếu, đều là bởi vì nguyên nhân từ Nam Bá Lộc.

Lần này, Trần Phước Nguyên đem toàn bộ bệnh viện Phước Nguyên phóng lên, chẳng khác gì là giao ra toàn bộ nhà cửa. . truyện tiên hiệp hay

Đến lúc ông ta thua, vậy chúng ta liền có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản Ngành y của Hải Tân rồi.

Cho dù là Nam Bá Lộc ông ta cũng không cách nào nói cái gì.

Đây là một cơ hội tốt, Trần Phước Nguyên đã hai tay dâng tặng Phước Nguyên cho chúng ta, chúng ta sao lại có thể không muốn lấy? Mắt Hoắc Thiên Sinh bỗng sáng lên: "A, chú ba chú nói thật là có lý!

Trần Phước Nguyên này chính là tự tìm đường chết!"

Hoắc Ngô Phúc cười lạnh: "Đã nhiều năm như vậy, Nam Bá Lộc vẫn giữ chân ở Hải Tân, không cho mười gia đình lớn nhất nhúng tay, mười gia đình này đối với chuyện này đã sớm bất mãn từ lâu rồi. Lần này, để chúng ta bắn một phát súng mở cửa vậy

Như vậy, gia đình họ Hoắc chúng ta địa vị đã lớn nhất trong mười nhà, nay lần nữa lại tăng lên.

Mà con, cũng sẽ thành người lập công cho nhà

Đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể coi đây là lấy cớ, ép ông con cho con làm người kế nghiệp luôn."

Pháo hoa trong lòng Hoắc Thiên Sinh đột nhiên phóng lấp lánh: "Chú ba, vậy thì quá tốt rồi!

Vẫn là chú cân nhắc chu toàn!"

Hoắc Ngô Phúc cười đắc ý: "Cho nên chú mới một mực nói, con còn rất trẻ tuổi.

So đo cái gì với công ty dược phẩm Hưng Thịnh kia. Có phải là bởi vì Hứa Thanh Mây là người đẹp số một của Hải Tân không?

Chú cho con biết, chờ con thành gia chủ của nhà họ Hoắc chúng ta, Hứa Thanh Mây còn không phải quỳ dưới chân cầu xin con à.

Đến lúc đó, con muốn cô ta thế nào, cô ta đều phải ngoan ngoãn nghe theo."

Hoắc Thiên Sinh liên tục gật đầu: "Không sai, không sai. chú ba, chú giáo huấn rất phải." Hai người đang hưng phan bàn kế hoạch, đột nhiên, một người phụ nữ đi đến. "Cậu Sinh, dưới lầu có mấy người, nói là bố mẹ Hứa Thanh Mây, muốn gặp mặt nói xin lỗi cậu." của

Hoắc Thiên Sinh nhíu mày, nếu là đổi lại trước đó, anh ta khẳng định sẽ hung hăng nhục nhã mấy người đó một trận. Nhưng nghe Hoắc Ngô Phúc nói xong, anh ta cảm thấy vẫn là phải lấy việc lớn làm trọng. "Nói bọn họ xéo đi, ông đây không có tâm tình để ý tới bọn họ!" Cậu Sinh trả lời.

Người đàn bà vừa muốn rời đi, Hoắc Ngô Phúc lại đột nhiên nói: "Chậm đã, mang bọn họ đến căn phòng cách vách đi."

Hoắc Thiên Sinh mờ mịt: "Chú ba, để cho bọn họ tới làm gì? Chú không phải nói cái mấu chốt là việc lớn, không thể cứ như con thiêu thân sao?"

Hoắc Ngô Phúc ra hiệu cho người đàn bà rời đi, khẽ cười nói: "Tự nhiên hôm nay chú lại muốn dạy cho con học một bài học nữa!

Tôn Tử binh pháp có một kế sách gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Lâm Mạc Huy kia đã muốn tham gia hội giao lưu y học, khẳng định là có chút tài năng đi. Mà bố mẹ của Hứa Thanh Mây đến, chúng ta vừa vặn hỏi một chút, hiểu rõ một chút tình huống cũng tốt.

Tránh cho bọn họ ẩn giấu kế hoạch gì đó, mà chúng ta lại hoàn toàn không biết gì cả.

Đến lúc đó bọn họ nếu là chiến thắng, vậy chúng ta coi như xong a!" Hoắc Thiên Sinh bĩu môi: "Bọn họ có thể có kế hoạch gì? "Chú đã nghe ngóng, Lâm Mạc Huy kia tuy là con rể ăn bám nhà vợ nhưng có lẽ có bản lĩnh gì đó.

Lần này nghe nói Hoàng Vĩnh Phong cũng đầu tư, đoán chừng, bọn họ là để ông cụ Phong và Ông cụ Chánh tới tham gia giao lưu. Hai người này, ở Hải Tân cũng có chút tài năng, nhưng so với những thần y chân chính kia thì không cách nào so sánh được, cần gì kiêng kị bọn họ!"

Hoắc Ngô Phúc nói: "Nếu quả thật là như thế này, không còn gì tốt hơn nữa đâu.

Nhưng mà, vẫn là phải tìm hiểu một chút tình hình. Con thu dọn một chút, chúng ta đi qua phòng sát vách nhìn xem."

Cậu sinh gật đầu, hai người thu dọn một phen, cùng đến căn phòng cách vách.

Người một nhà Hứa Đình Hùng đã sớm ngồi ở đây, nhìn thấy Hoắc Thiên Sinh đến, bọn họ vội vàng đứng lên, một mặt cười ngượng ngùng. "Cậu Sinh, mạo muội tới quấy rầy, xin hãy thứ lỗi. Chúng tôi lần này tới, chủ yếu là muốn gặp mặt cho cậu nói lời xin lỗi.

Lâm Mạc Huy kia vốn quái đản, chúng tôi đã sớm muốn đuổi thắng đó ra khỏi cửa nhà họ Hứa, chỉ là nó một mực ăn vạ không chịu đi. Việc nó làm, không hề có một chút quan hệ nào với bọn tôi, xin cậu Sinh nhìn rõ mọi việc ạ!"

Hứa Đình hùng cung kính nói.

Hoắc Thiên Sinh một mặt ngạo mạn: "Hừ, Lâm Mạc Huy đúng là lá gan cũng không nhỏ! Cũng dám tham gia hội giao lưu y học gì đó, muốn cùng chúng tôi so y thuật sao? Thế nào, anh ta thật sự cho rằng mình hơn được nhà họ Hoắc chúng tôi sao?"

Hứa Đình Hùng lập tức nói: "Chuyện này làm sao có thể so sánh được ạ? Lâm Mạc Huy này chính là đến bằng của chuyên gia nghề nghiệp cũng không có tốt nghiệp được, nói cái gì đến y thuật.

Nó mặc dù là làm việc ba năm ở bệnh viện, nhưng cũng là chỉ là nhân viên quét nhà vệ sinh.

Bọn nó là trông cậy vào thủ hạ của ông cụ Phong Trần Phước Nguyên kia, mới dám không coi ai ra gi như thế!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.