Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 170: Bỏ qua các mối quan hệ




Hứa Thanh Mây vừa mới thư giãn chưa được một phút thì lại nghe thấy mấy lời bố mẹ nói, liền tức giận, mặt đỏ bừng bừng. "Bố mẹ, hai người có thể không cần phải lo chuyện công ty có được không?" "Con không muốn nói thêm nữa, con nhất định sẽ ủng hộ Lâm Mạc Huy. Hơn nữa, con tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh ấy đâu!" "Thôi, mọi người về nhà đi, con cầu xin mọi người, đừng lo chuyện công ty nữa, có được không?"

Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Con cho rằng chúng ta đang muốn quản lý con à?" "Chúng ta không phải sợ con lầm đường lạc lối!" "Con là con gái của chúng ta, sao chúng ta có thể hại con được?" "Bổ mẹ là người từng trải, người trong xã hội này nham hiểm như thế nào, chúng ta đã đều đã thấy qua." "Người đàn ông này, mắc phải một sai sót nhỏ cũng không sao." "Nhưng sai sót lớn như này thì không thể mắc phải dù chỉ một lần." "Một khi con mắc phải, cả đời này cũng coi như chấm hết!"

Hứa Thanh Mây vội la lên: "Làm sao bố biết được Lâm Mạc Huy sai cơ chứ?" "Nếu anh ấy đúng thì sao?"

Phương Như Nguyệt liên xua tay: "Không có nếu gì hết" "Điều này là không thể nào!" "Con bảo cậu ta so tài y thuật với thần y Kiệt và Lữ Tử Đằng sao?" "Cậu ta sẽ làm được cái quái gì?" "Cho dù Trần Phước Nguyên có giúp đỡ, ông cụ

Phong có ở bên cạnh thì y thuật của cậu ta cũng không tốt." "Ông cụ Phong còn không xứng xách dép cho thần y Kiệt, chứ đừng nói đến Lữ Tứ Đẳng!" "Đây không còn được gọi là đánh bài nữa vì ít ra đánh một ván bài còn có cơ hội thăng, còn đây được gọi là đem tiền đi cho người ta luôn rồi!" "Thanh Mây, con phải thật tỉnh táo, có thể đừng giả ngốc nữa được không!"

Hứa Thanh Tuyết cũng cười khẩy: "Chị, để em nói cho chị biết." "Nếu tên họ Lâm này có thể thắng, dù em không có mắt đi nữa." "Thì em vẫn sẽ móc cặp nhãn cầu của em ra cho anh ta, được không?"

Hứa Thanh Mây giận đến run người, nói: "Mọi người đừng nói chuyện này với con nữa!" "Chuyện đầu tư của công ty cũng chính là chuyện của con, mọi người không cần quan tâm!”

Phương Như Nguyệt rất tức giận: "Thanh Mây, con nhất định phải khiến mẹ tức chết sao!" "Được, nếu con muốn mẹ chết, thì mẹ sẽ chết cho con xem!" "Mẹ chết cho con xem!"

Phương Như Nguyệt hét lên rồi lao tới bên cửa sổ, đưa chân định nhảy ra ngoài.

Hứa Thanh Mây sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng chạy tới ôm bà ta: "Mẹ, mẹ, mẹ làm gì vậy?" "Mẹ mau xuống đi, mẹ... Mẹ đừng như vậy mà..."

Phương Như Nguyệt vẫn liều mạng giãy dụa: "Con để cho mẹ nhảy xuống, con cứ để cho mẹ nhảy xuống đi!" "Mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn, chỉ muốn nhìn con bình yên mà sống cho tốt." "Nhưng con lại kiên quyết muốn hủy hoại cuộc sống của chính mình, kiên quyết muốn hủy hoại sống của chính mình." "Mẹ là mẹ của con mà lại không thể khuyên nhủ con được, thà để mẹ chết đi còn hơn." "Sau này mẹ sẽ đỡ phải nhìn thấy con đau khổ, đỡ phải khó chịu trong lòng..."

Hứa Thanh Tuyết kéo Phương Như Nguyệt từ phía bên kia và giận dữ hét lên: "Hứa Thanh Mây, chị có còn là con người nữa không!" "Đây là mẹ chị, người đã sinh ra và nuôi nấng chị mà. Chị không thể nghe lời mẹ một lần sao?" "Chị nhất định phải làm cho gia đình chúng ta tan nát thì chị mới chịu sao!"

Hứa Thanh Mây nước mắt đầm đìa, cô thực sự rất bất lực khi mẹ cô vừa khóc lóc, vừa gây rối, vừa đòi treo cổ tự tử.

Lúc này, Lâm Mạc Huy mới thở dài: "Thanh Mây, được rồi." "Công ty không cần đầu tư bảy trăm tỷ này đâu." "Anh hiểu được tấm lòng của em!"

Hứa Thanh Mây nín khóc, rồi buồn bã thở dài, trầm giọng nói: "Được rồi, mẹ, con không đầu tư nữa, con không đầu tư nữa còn chưa được sao?"

Phương Như Nguyệt vẫn không bỏ qua: "Không được!" "Con phải ly hôn với cậu ta!" "Nếu không, có một ngày cậu ta thất bại, mất nhiều tiền như vậy sẽ liên lụy tới gia đình chúng ta!" "Sau khi ly hôn, chúng ta không liên quan gì đến chuyện này nữa!" Hứa Thanh Mây nổi giận: "Mẹ, mẹ... mẹ có thế nói một chút lý lẽ được không!" "Đây chỉ là đầu tư. Vì đã là đầu tư nên ắt sẽ có rủi ro." "Cho dù có thua lỗ, những người đó tự nguyện đầu tư, làm sao mà liên lụy tới chúng ta được?" "Con... Con đã rút tiền đầu tư rồi, không phải mẹ cũng không nên ép chết con sao..."

Lúc này, Phương Như Nguyệt vẫn còn muốn ồn ào, nhưng Hứa Đình Hùng nói: "Thôi!" "Vì Thanh Mây không đầu tư nữa nên coi như là vẫn còn có hiếu." "Phương Như Nguyệt, bà đừng quá tức giận như vậy." "Để cho Lâm Mạc Huy cam đoan đi, đảm báo rằng chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Hứa chúng ta, như vậy không phải là được rồi sao!"

Hứa Đình Hùng không ngu ngốc, mục đích chính lần này là ép Hứa Thanh Mây rút vốn đầu tư.

Vì đã rút vốn rồi nên dừng lại thôi.

Sẽ không tốt nếu làm lớn mọi chuyện hơn. Với lại, trong lòng ông ta cũng đã tính toán hết rồi.

Một khi Lâm Mạc Huy thất bại trong vụ đầu tư này, Hứa Thanh Mây cũng có thể thấy rõ được thực tế.

Có nhiều người đầu tư như vậy, nếu thất bại, Lâm Mạc Huy sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Đến lúc đó, không cần bọn họ lên tiếng, Hứa Thanh Mây cũng sẽ phòng chừng mà ly hôn với Lâm Mạc Huy.

Phương Như Nguyệt không hề có ý định nhảy xuống, bà ta chỉ muốn dọa Hứa Thanh Mây.

Bà ta lùi lại, trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy, nói: "Lâm Mạc Huy, cậu thề đi." "Khoản đầu tư này không liên quan gì đến nhà họ Hứa chúng ta!"

Lâm Mạc Huy nhỏ giọng: "Mẹ, con không cần tiền đầu tư của công ty, nhưng lợi nhuận này..."

Hứa Thanh Tuyết lập tức ngắt lời anh: "Anh có câm miệng đi không!" "Còn lợi nhuận sao?" "Anh vẫn đang mơ à?" "Anh thực sự nghĩ rằng anh có thể thành công sao?" "Tôi nói cho anh biết, chúng tôi không đầu tư và cũng không cần số lợi nhuận đó của anh." "Anh không cần phải đưa cho chúng tôi, đến lúc có người khác nói chúng tôi muốn số lợi nhuận đó mà kéo chúng tôi xuống." "Anh hãy thế và nói với mọi người biết đi." "Khoản đầu tư này, dù thất bại hay thành công, cũng không liên quan gì đến nhà họ Hứa và Công ty Dược Phẩm Hưng Thịnh chúng tôi!"

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt gật đầu lia lịa: "Thanh Tuyết nói rất đúng!" "Chúng tôi không cần lợi nhuận của cậu, và cậu cũng đừng nhắc đến chúng tôi!" "Cho dù lúc đó cậu có kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa, chúng tôi sẽ không quan tâm chút nào đâu.”

Hứa Thanh Mây nghiến răng: "Bố mẹ, chuyện của nhà họ Chu lần trước, mọi người cũng nói như vậy." "Nhưng sau đó, Lâm Mạc Huy đã nhận được hơn một nghìn tỷ đồng tiền bồi thường, mọi người đã làm gì chứ?" "Bị một đứa trẻ bóc mẽ như vậy, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt liền thấy xấu hổ."

Hứa Đình Hùng tức giận: "Con câm miệng!" "Tại sao, con thực sự nghĩ rằng bố vẫn còn ham muốn tiền của cậu ta sao?" "Được, hôm nay bố sẽ nói chuyện rõ ràng ở đây!" "Lâm Mạc Huy, tôi không quan tâm lần này cậu thành công hay thất bại, cũng không quan tâm cậu có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận." "Tôi sẽ không đòi một xu!" "Cũng không nhắc tới chuyện này!" "Nếu tôi nuốt lời, tôi sẽ bị trời đánh chết!" "Thế nào, được chưa?"

Hứa Thanh Mây tức giận quay đầu sang một bên.

Lâm Mạc Huy nhỏ giọng: "Bố, bố đừng kích động." "Được rồi, con sẽ thề."

Hứa Thanh Tuyết lập tức nói ngay: "Chờ một chút, tôi sẽ ghi âm lại!"

Cô ta lấy điện thoại ra, hướng về phía Lâm Mạc Huy: "Được rồi, anh có thể thề!"

Lâm Mạc Huy bất lực, thở dài nói: "Tôi thề, khoản đầu tư này, dù có như thế nào cũng không liên quan gì đến nhà họ Hứa cũng như Công ty Dược phẩm Hưng Thịnh!" "Thể này đã được chưa!"

Lúc này, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt mới gật đầu hài lòng: "Được rồi, chúng ta chuyển lại bảy trăm tỷ đó đi!" "Đồ phá gia chi tử, đến rồi đi, có bao nhiêu lãi." "Số tiền lãi này đủ mua một căn nhà." Lúc này, Hứa Thanh Tuyết đột nhiên nói: "Cha mẹ, con nghĩ không cần chuyển lại số tiền này." Hứa Đình Hùng và Phương Như Tuyết rất ngac nhiên: "Sao lại không chuyển?" "Con điên à?"

Hứa Thanh Tuyết cười cười: "Không phải trước đây chú Trung và mấy người khác muốn đầu tư vào dự án của Lâm Mạc Huy sao!" "Nếu đúng như vậy thì khoản tiền này cũng là vốn đầu tư của họ." "Như thế thì chúng ta cũng không phải trả toàn bộ tiền lãi. Điều này chẳng khác nào chúng ta sẽ kiếm lại lợi nhuận sao?"

Mắt Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sáng lên: "Này, đề xuất của cậu không tồi." "Được rồi, vậy thì cứ làm như thế đi." "Thanh Mây, con gọi điện thoại cho mấy người đó đi, kêu họ quay lại ký hợp đồng, đến lúc đó tránh nảy sinh tranh chấp."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.