Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 166: Cổ đông hỏi trách




Hứa Đình Hùng với Phương Như Nguyệt vội vàng đứng lên. Ở trước mặt người nhà họ Hứa, bọn họ vẫn phải giữ sắc mặt, dù sao trước kia cũng bị chèn ép quá mức.

Hứa Đình Hùng cắn răng: “Hứa Thanh Tùng, cháu đến đây làm gì?" "Bảo vệ đâu?" "Không phải nói là không cho phép những người này tùy tiện vào công ty sao?"

Hứa Khánh Quân đi ra từ phía sau, cười lạnh: "Đình Hùng, vài ngày không gặp, nóng nảy hơn rồi!” “Hừ, con gái là chủ tịch thì coi mình là thái thượng hoàng à?" “Hừ, con còn không nhìn xem mình là cái thá gì, còn dám khoa tay múa chân ở công ty!”

Sắc mặt Hứa Đình Hùng đó lên, cắn răng nói: “Bố, con không giống bố, con không phải thái thượng hoàng gì cả." "Con không khoa tay múa chân ở công ty." chủ." "Thanh Mây cũng không bằng lòng gặp mọi người!"

Hứa Khánh Quân cười lạnh: “A, nhưng không chỉ có con bé!" "Hôm nay tới đây không chỉ có một mình bố, mà còn có toàn thể cổ đông công ty." "Sao đây, con muốn đuổi toàn bộ cổ đông ra khỏi công ty à?"

Hứa Đình Hùng lúc này mới chú ý tới ở ngoài cửa còn có rất nhiều người, rõ ràng đều là cổ đông công ty.

Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Hứa Khánh Quân đã dùng cách gì mà triệu tập toàn bộ cổ đông công ty đến đây, ông ta muốn làm cái gì?

Lúc này cổ đông đều đi đến. "Chủ tịch Mây, nghe nói việc kinh doanh gần đây của công ty có vấn đề." "Rất nhiều khách hủy đơn, ngay cả hợp đồng hơn mười nghìn tỷ cũng muốn hủy." "Hơn nữa, dưới tình huống này, cô còn lấy quyền chủ tịch mượn nợ, lấy ra bảy trăm tỷ, đi đầu tư một cái hạng mục không rõ." "Đây có phải thật không?"

Một đại cổ đông trầm giọng hỏi.

Cổ đông công ty đều biết rồi, sự việc phiền phức.

Hứa Thanh Tuyết trào phúng nhìn Hứa Thanh Mây, thấp giọng nói: “Đây là do chị không nghe khuyên bảo." "Cái này chính là họa lớn!" “Em xem chị giải quyết thế nào!"

Phương Như Nguyệt vội vàng nói: “Không thể nào." "Các vị, mọi người hiểu lầm rồi.” "Công ty phát triển tốt lắm, toàn bộ đều tốt låm..."

Hứa Kiều Linh xì một tiếng: “Câm miệng đi bà già!" "Bà dám nói công ty phát triển tốt lắm?" “Bà nghĩ cổ đông đều là kẻ mù đứa ngốc à?” “Bà có dám cho bọn họ tra sổ sách công ty, nhìn giao dịch của công ty không?"

Phương Như Nguyệt nhất thời không nói nên lời. Hứa Kiều Linh nhếch miệng: "Dám làm mà không dám thừa nhận?" “Hứa Thanh Mây, không phải cô có bản lĩnh lắm à." "Đến nào, trước mặt cái vị cổ đông, nói cô phát triển công thật tốt." "Ha ha, ỷ vào mình có chút nhan sắc, không biết cảm thấy mình có thể lấy thúng úp voi?" "Tôi nói cho cô biết, dựa vào thân thể đổi lấy hợp đồng, chung quy cũng chỉ là ảo thôi." "Xã hội hiện tại tiến bộ rồi, cần nhất là phải có thực lực!” "Không có thực lực, cho dù bộ dạng cô có giống thiên tiên thì cũng chỉ là cho đàn ông chơi đùa thôi!"

Bốn phía có không ít người cười vang, ánh mắt những người này nhìn Hứa Thanh Mây đều không thể tả được.

Sắc mặt Hứa Thanh Mây đỏ bừng, cắn răng nói: "Hứa Kiều Linh, cô nói chuyện chú ý đi!” "Hợp đồng của tôi là dựa vào chính năng lực của tôi để ký." "Đúng vậy, hiện tại công ty đang phát triển, nhưng xuất hiện một ít tình huống." "Nhưng tôi đang cố gắng thay đổi hiện trạng của công ty." "Hơn nữa, tôi cũng có tin tưởng có thể dẫn công ty ra khỏi khó khăn!"

Hứa Kiều Linh cười lạnh: “Hứa Thanh Mây, cô còn có thể nổ như vậy à?" "Cô nói tôi nghe xem, cô dẫn công ty ra khỏi khó khăn như thể nào?" "Còn có, cô có phải nên giải thích chuyện cô lấy danh nghĩa công ty đi mượn nợ bảy trăm tỷ?" đừng coi chúng tôi là kẻ ngốc." "Ai cũng có thể nhìn ra được, cô thấy hiện tại công ty sẽ phá sản nên muốn chạy trốn, có đúng không?"

Hứa Thanh Tùng vừa nói xong, mọi người lập tức ồn ào. "Người phụ nữ này quá độc ác! Cô ta làm như vậy không phải là hãm hại chúng ta sao?" "Cô ta dùng quyền lực của mình để đưa tiền cho Lâm Mạc Huy, nhỡ hai người bọn họ ôm tiền chạy thì chúng ta làm sao đây?" “Cũng đúng, đến lúc đó đến ngân hàng lấy sổ sách, bán tài sản của công ty để lấy tiền mặt. Lúc đó cổ phần trong tay chúng ta còn có bao nhiêu giá trị!" "Thật sự không nghĩ tới, một người xinh đẹp như vậy, lại làm việc tàn nhẫn. Mỹ nhân như rắn độc, mỹ nhân như rắn độc!”

Hứa Thanh Mây vội hét lên: “Các vị, mọi người hiểu lầm!" "Tôi đầu tư cho Lâm Mạc Huy là vì hạng mục của anh ấy rất có tiềm năng." "Chỉ cần hạng mục của Lâm Mạc Huy thành công, công ty có thể thoát khỏi cảnh khó khãn." "Hơn nữa tôi mượn nợ vẫn là dùng tư cách cá nhân, các vị không có vấn đề gì cả!”

Hứa Kiều Linh cười lạnh: “Hứa Thanh Mây, cô "Đây là vấn đề liên quan đến cá nhân cô sao?

Đây liên lụy đến ích lợi cả công ty!" "Một khi cô không lấy lại tiền, giá trị công ty sẽ hạ xuống. Đến lúc đó, cổ phiếu trong tay chúng tôi còn có bao nhiêu giá trị?" "Cô vay tiền, sau đó muốn rút cổ phần." "Nhưng cô không thể hãm hại mọi người!"

Mọi người nghe vậy, lại bắt đầu ầm ĩ. Hứa Thanh Mây gấp đến độ sắc mặt trắng bệch: "Các vị, tôi không có ý định rút cổ phần!" "Các vị phải tin tưởng tôi, hạng mục của Lâm Mạc Huy không có vấn đề!” "Lần này đầu tư thành công, không chỉ giải trừ toàn bộ nguy cơ của chúng ta, thậm chí có thể giúp công ty chúng ta kiểm khoản lợi lớn." "Tôi làm tất cả đều là vì công ty!"

Một cổ đông cười lạnh: “Hứa Thanh Mây, cô nói dễ hơn làm." "Chúng tôi cũng không phải là đứa trẻ, cô lại cho chúng tôi thấy cái này." "Tôi nói cho cô, đừng tưởng rằng cô là chủ tịch muốn làm gì thì làm!" "Lần đầu tư này ban giám đốc chúng tôi không đồng ý!" "Còn có, tôi cảm thấy cô không thích hợp quản lý công ty, chúng tôi hy vọng cô có thể giao con dau

Các cổ đông khác bắt đầu ồn ào, muốn Hứa Thanh Mây giao quyền lực ra.

Đương nhiên, cũng có một số cổ đông đứng bên phía Hứa Thanh Mây, chủ yếu vì họ tin tưởng Lâm Mạc.

Lúc đó, hai bên liên tranh luận.

Hứa Khánh Quân đứng giữa đám người, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.

Đây là cơ hội ông ta chờ từ lâu, ông ta tính dựa vào cơ hội này để đuổi Hứa Thanh Mây đi, ông ta lần nữa tiếp quản dược nghiệp nhà họ Hứa. Vẻ mặt Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt tuyệt vọng, Hứa Thanh Tuyết cả giận nói: “Hứa

Thanh Mây, chị xem chị làm ra chuyện tốt gì!" "Em đã nói rồi, chị không cần tin Lâm Mạc Huy, chị lại cố tình không nghe, cảm thấy mọi người hại chị!" “Hiện tại chị nói xem, việc này giải quyết làm sao?" "Chị lấy cổ phần mượn nợ, nểu như bị đuổi khỏi công ty, chúng ta còn cái gì?" “Bố mẹ phẩn đấu cả đời, thật vất vả để có ngày hôm nay, lại bại trong tay chị!" “Chị muốn chọc bố mẹ tức chết mới vừa lòng à?"

Hứa Thanh Mây can răng, cô thật sự rất muốn phản bác Hứa Thanh Tuyết hai câu.

Công ty này có quan hệ gì với phấn đấu của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt.

Phương Như Nguyệt lau nước mắt: "Mẹ đã sớm nói Lâm Mạc Huy là kẻ xui xẻo rồi mà." "Nhưng con vẫn không vâng lời." “Haiz, Thanh Mây, con rất tùy hứng." "Đều tại bố mẹ, lúc ấy quá vội vã, tìm một người chồng vô liêm sỉ khốn nạn không ra gì cho con!"

Hứa Thanh Mây nóng máy: mắng Lâm Mạc Huy không?" “Mẹ, mẹ có thể đừng "Anh ấy rốt cuộc làm sai ở đâu?"

Hứa Đình Hùng nổi giận, ném cái bàn đi, rống giận: “Con còn bênh cậu ta!" "Con..Con muốn chọc chúng ta tức chết à!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.