Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 161: Chu Vĩ Khánh quỳ xuống




Trần Phước Nguyên liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy, nhỏ giọng nói tiếp: "Hơn nữa, số tiền hơn chục nghìn tỷ này, thuộc lại đầu tư trực tiếp" "Khi cậu tham gia, số tiền này sẽ ở trong hội giao lưu y học, trở thành tài nguyên chữa bệnh của thành phố Hải Tân." "Nếu thua trong hội giao lưu y học lần này, tài nguyên chữa bệnh của thành phố Hải Tân sẽ giảm đi ít nhiều "Đến lúc đó, thêm nhà họ Hoắc nhằm vào, trăm nghìn tỷ này, gần như là không thể hồi vốn." "Thế nên, muốn tìm người đầu tư, khó khăn lắm” Lâm Mạc Huy đen mặt, anh không ngờ tới, cách này so với cách kia, một cái so với một cái càng khó hơn á!

Thấy Lâm Mạc Hy không nói gì, Trần Phước Nguyên bỗng nói: "Cậu Huy, nếu cậu muốn làm như thế, tôi có thể đầu tư năm nghin hai trăm năm mươi tỷ!" "Tôi thể chấp cả hiệu thuốc Phước Nguyên, cậu Huy, dù có đập nồi bán sát, tôi cũng ủng hộ đến cùng."

Lâm Mạc Huy trong lòng cảm động, không thể không nói, Trần Phước Nguyên tin anh thật đẩy.

Gia đình Trần Phước Nguyên bây giờ, bảo ông ta bỏ ra tầm 5000 tỷ đồng đã là cao nhất, nói không chừng còn phải đi mượn không ít tiền,

Nếu lần này Lâm Mạc Huy thua, không chừng ông ta cũng phá sản theo.

Lâm Mạc Huy gật đầu: “Tổng giám đốc Nguyên, phần thân tình này, tôi khắc ghi trong lòng!" "Tôi sẽ nghĩ cách thu lại 35 nghìn tỷ này"

Tạm biệt Trần Phước Nguyên, Lâm Mạc Huy đi tìm Hoàng Vĩnh Phong.

Hoàng Vĩnh Phong dứt khoát, bỏ ra bảy nghìn tỷ ủng hộ

Lâm Mạc Huy.

Cộng với Trần Phước Nguyên, đã là mười hai nghin tỷ. Tiếp đó, Lâm Mạc Huy đi tìm Nam Bá Lộc.

Nam Bá Lộc nhiều tiền, bảo cho Lâm Mạc Huy luôn, bảo anh cứ đi gom tiền trước đi. Sau cùng thiếu nhiều hay ít, Nam Bá Lộc bao hết.

Lâm Mạc Huy thở dài, ai không nói, ba người này, tín nhiệm anh thật đó.

Anh tính nhấm trong lòng, bên công ty dược phẩm Hưng Thịnh, đại khái có thể thu về tầm một nghìn bảy trăm tỷ, cộng hết vào đã là gần mười bốn nghìn tỷ.

Nói cách khác, Nam Bá Lộc cần phải bỏ ra hai mươi mốt nghìn tỷ, mới có thể đủ ba mươi lăm nghìn tỷ.

Trong lòng Lâm Mạc Huy có chút bất đắc dĩ, tuy Nam Bá

Lộc thực tin tưởng y thuật của hắn.

Nhưng một lần bảo người ta bỏ ra hai mốt nghìn tỷ, đào lớn như thế, đến cả Nam Bá Lộc, cũng sẽ thương cân động cốt. Đang suy nghĩ nên làm thế nào, Tống Lan Ngọc bồng gọi điện tới, mời Lâm Mạc Hy đến công ty của cô.

Lâm Mạc Huy vừa đến tập đoàn Vân Hải, nhìn thấy bí thư của Tổng Lan Ngọc đang đợi. Cô không dần Lâm Mạc Huy đến văn phòng của Tống Lan

Ngọc, mà dẫn an đến bãi đỗ xe ngầm, đi vào một phòng im ăng

Lâm Mạc Huy ngạc nhiên, Tổng Lan Ngọc muốn làm gì đây? Sao thần bí thế?

Vào phòng, Lâm Mạc Huy không nhìn thấy Tổng Lan Ngọc, mà là Chu Vĩ Khánh, cũng chính là ông cụ Khánh nhà họ Chu. Hai ngày không gặp, Chu Vĩ Khánh hình như đã già đi nhiều, dáng người trở nên lom khom.

Lâm Mạc Huy ngạc nhiên nhìn bốn phía, trong phòng không còn ai khác, "Cậu Huy, không cần nhìn” "Chỗ này, chỉ có tôi và cậu thôi."

Giọng Chu Vĩ Khánh trầm thấp, thiếu hơi.

Lâm Mạc Huy nghi hoặc: "Nói như thế, là ông tìm tôi?" Chu Vĩ Khánh chậm rãi gật đầu, "Có thể nói như thế" "Cậu Huy, mời ngồi."

Lâm Mạc Huy ngồi xuống, thư ký ra ngoài, đóng cửa lại. “Ông Chu có việc gì không?"

Chu Vĩ Khánh ho khan vài tiếng, nhẹ giọng: “Cậu Huy, cậu có biết, nhà họ Chu tôi bây giờ, trả giá đất ra sao không?" "Ông Chu nói với tôi chuyện này làm gì?" "Chuyện này không có liên hệ gì với tôi cả."

Chu Nguyên Khanh cười khổ: “Hôm qua, tôi với chủ nhà họ Chu đi Hà Nội, định bụng nói chuyện rõ ràng với nhà họ Hoắc” “Nhưng mà, cậu biết không?"

Nhà họ Hoắc đã bắt cóc con tôi và con dâu, cũng chính là bố mẹ Chu Gia Phong"

Trong lòng Lâm Mạc Huy nhảy dựng lên, chẳng lẽ nói chuyện của mình sắp bị vạch trần sao?

Hai mắt Chu Vĩ Khánh đỏ hoe: "Khi tôi đến đó, hai người bọn họ không còn giống hình người nữa. "Con trai tôi, toàn thân đầy máu, bị ném trong vũng bùn." "Xung quanh chỗ nào cũng đều là kiến, bò qua bò lại trên người nó." "Vừa nhìn thấy tôi điều đầu tiên nó làm là cầu xin tôi giết han ta!"

Nói đến đây, nước mắt Chu Vĩ Khảnh cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra. Ông ta hít một hơi thật sâu, lau nước mắt: "Còn con dâu của tôi thì bị chặt chân và cảnh tay, làm thành người lợn rồi cho vào một cái bình." "Nhà họ Hoắc đã sử dụng các vị thuốc để giữ mạng sống cho nó, để nó sống không bằng chết." "Con bé có thể tỉnh táo, có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ, cảm nhận được sự đau đớn." Lâm Mac Huy nhíu mày, thủ đoạn của nhà họ Hoắc cũng quả cay độc rồi.

Khó trách mười gia tộc đứng đầu không dám đối địch lại với nhà họ Hoác, xem ra mình thật sự đánh giá thấp nhà họ Hoắc rồi.

Tuy nhiên, điều này cũng khiến Lâm Mạc Huy coi trọng hơn. Cuộc chiến giữa bản thân và nhà họ Hoắc không còn là một cuộc tranh chấp kinh doanh đơn giản nữa.

Nếu thua trong cuộc chiến này, kết quả chắc chắn sẽ rất thảm hại!

Chu Vĩ Khánh thấp giọng nói: "Lúc ấy tôi quỳ trước mặt chủ nhân nhà họ Hoắc, cầu xin hắn ta tha thứ cho con trai và con dâu tôi" "Tuy nhiên, hắn ta phớt lờ tôi và tiếp tục nói cười trêu đùa với tôi." "Tôi ở đó nhìn con trai và con dâu của tôi đau khổ suốt cả một ngày "Tới buổi tối, chủ nhân nhà họ Hoặc giao cho tôi một thanh đao bắt tôi tự tay giết chết con trai mình để cho nhà họ Hoắc một lời giải thích." "Cậu có biết khi tôi dùng dao găm đâm vào trái tim con trai mình." "Vẻ mặt của nó không có chút đau lòng nào mà là một loại cảm kích vì được giải thoát!" "Có điều, chuyện này vẫn chưa kết thúc." "Nhà họ Hoắc cuối cùng đã ném con trai và con dâu của tôi vào chuồng chó và để tôi trơ mắt nhìn chúng nó bị nuốt trong bụng chó.."

Đến lúc này, Chu Vĩ Khánh đã khóc không thành tiếng. Lúc này Lâm Mạc Huy mới biết tại sao mới hai ngày mà Chu Vĩ Khánh lại già đi nhiều như vậy. "Ông Khánh, ông tìm tôi rot cuộc là vì chuyện gì?"

Lâm Mạc Huy hỏi.

Chu Vĩ Khánh lau nước mắt: "Nhà họ Hoắc yêu cầu nhà họ

Chu giao 70% sản nghiệp cho nhà họ Hoắc." "Nhà họ Chu đã không có đường lui rồi." "Cậu Huy, tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ liều chết một phen với nhà họ Hoắc!" "Tuy nhiên, chi dựa vào nhà họ Chu thì không có thực lực này." "Tôi tìm cậu là muốn hợp tác với cậu." "Tôi biết cậu đang gom tiền, nhà họ Chu chúng tôi lòng bỏ ra 10 nghìn tỷ hỗ trợ cậu!"

Lâm Mạc Huy kinh ngạc, anh nhìn chằm chằm Chu Vĩ Khánh một hồi: "Ông Khánh, tại sao ông lại chọn tôi?" "Ông đừng quên, tôi chỉ là một người ở "Tôi chẳng có bối cảnh gì, cũng không có quan hệ "Nhà họ Hoắc là mười gia tộc đứng đầu tỉnh, tôi lấy cái gì với họ chứ?"

Chu Vĩ Khánh hít sâu một hơi: "Cậu Huy, nếu tôi nói rằng tôi coi trọng cậu, vậy tôi nhất định là đang nói dối cậu." "Tôi tìm đến cậu bởi vì tôi không có sự lựa chọn "Mười gia tộc hàng đầu ở thành phố Hải Tân bằng mặt nhưng không bằng "Nhà họ Chu của tôi vẫn chưa sụp đổ mà chín nhà khác đã bắt đầu luận về cách phân chia tài sản của gia đình tôi rồi." "Người duy nhất ở thành phố Hải Tân có thể đánh bại nhà họ Hoắc chính là ông "Nhưng ông Lộc sẽ không làm thế." "Bây giờ, nhìn toàn bộ thành Hải Tân, người duy nhất địch với nhà họ Hoắc, hơn nữa đang liều mạng với nhà họ Hoắc chỉ có mình cậu nên tôi chi có thể hợp tác với cậu!" Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu, anh có thể tin lời Chu Vĩ

Khánh nói.

Chu Vĩ Khánh nói nhỏ: "Cậu Huy, trước đây cậu và nhà họ Chu tôi có chút hiểu lầm. Tuy nhiên, những chuyện này đều không quan trọng." "Lần này chuyện với nhà họ Hoắc, chúng ta ngồi chung thuyền." "Tôi bỏ tiền để hỗ trợ cậu, không mong đền ơn, cũng không mong trả thù, chỉ mong cậu có thể giúp tôi giữ vững nhà họ

Chu!" "Cơ nghiệp trăm năm của nhà Chu không thể bị hủy hoại trong tay tôi!"

Vừa nói xong, Chu Vĩ Khánh đột nhiên quỳ xuống: "Sinh tử của nhà họ Chu đều trong tay cậu." "Thời gian của tôi không còn nhiều, chỉ xin cậu Huy hãy cứu nhà họ Chu một lần." "Nếu nhà họ Chu tôi có thể bảo tồn, nhà họ Chu tôi nguyện làm kẻ hầu cho cậu” "Vi cậu làm người hầu, tuyệt không oán."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.