Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 138: Đánh cược




Hoàng Kiến Đình cười lạnh: “Giúp đỡ anh ta sao?" "Chị Thanh Mây, chị nói muốn giúp anh ta như thế nào?" “Anh ta chính là một tên tội phạm giết người, chúng ta phải làm gì bây giờ?" “Đi giúp đỡ anh ta phá hủy thi thể sao?" "Hay đi giúp đỡ anh ta tiêu hủy chứng cứ?” "Vậy thì làm sao chị không dứt khoát để cho em đi chịu tội chuyện này thay cho anh ta luôn đi?”

Sắc mặt của Hứa Thanh Mây ửng hồng: "Cậu... Cậu...Cậu câm miệng lại cho tôi!" "Tôi nói cho cậu biết, chuyện này cũng không phải do Lâm Mạc Huy làm!”

Hoàng Kiến Đình cười lạnh: "Em cũng nói cho chị biết chuyện này cũng chính là do anh ta làm ra!" "Chi Thanh Mây, chị có dám đánh cược với em hay không?" "Nếu như chuyện này là do Lâm Mạc Huy làm, coi như chị thua." “Vậy thì, công ty dược phẩm sẽ do chúng em quản lí thể nào? Chị có dám đánh cược hay không?"

Hứa Thanh Mây giận dữ: "Có cái gì mà tôi lại không dám!" "Hoàng Kiến Đình, tôi nói cho cậu biết." "Nếu như chuyện này là do Lâm Mạc Huy làm ra, đừng nói là công ty dược phẩm, ngay cả công ty dược phẩm Hưng Thinh đều có thể cho câu tất!"

Hoàng Kiến Đình quá đỗi vui mừng, chính cậu ta đã nằm vững được thắng lợi!

Hứa Thanh Mây hỏi lại: "Nhưng mà, nếu như không phải

Lâm Mạc Huy làm ra chuyện này, vậy thì cậu muốn làm sao?" Hoàng Kiến Đình cười hắc hắc: "Chị muốn em làm cái gì bây giờ?" "Chị Thanh Mây, chỉ cần chị nói ra thì em sẽ làm được!" Hứa Thanh Máy cân răng nói: "Được!" "Nếu như chuyện này không phải do Lâm Mạc Huy làm, vậy thì cậu phải dập đầu nhận lỗi trước mặt Lâm Mạc Huy, thừa nhận chính mình đã nói hươu nói vượn!"

Hoàng Kiến Đình vui mừng khôn xiết, dập đầu xin lỗi có tính là gì?

Cậu ta cũng đủ tự tin có thể chứng minh được Lâm Mạc Huy chính là hung thủ. Cho nên, cái này hoàn toàn chẳng khác gì là tay không bắt sói!

Cậu ta lườm Hứa Thanh Mây một chút, chờ đến khi cậu ta lấy được công ty dược phẩm Hưng Thinh thì cũng có cái biện pháp đá Hứa Thanh Tuyết một cái bay ra ngoài.

Đến lúc đó, lại hạ được Hứa Thanh Mây xuống, cậu ta thật sự đi lên đỉnh cao cuộc đời.

Nhưng mà, Hoàng Kiến Đình cũng không phải đồ ngu.

Cậu ta biết, cậu ta muốn trực tiếp năm trong tay sản nghiệp của nhà họ Hứa, vậy thì cũng khẳng định là không có khả năng. Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt đều xạm mặt lại, nói rõ là không hài lòng đối với chuyện này.

Cho nên, Hoàng Kiến Đình lập tức cười nói: “Được, vậy thì nghe theo chị”

Nhưng mà, đến lúc đó, cũng không cần đứa công ty dược phẩm Hưng thinh cho em, chị đưa cho bố mẹ là được rồi!” “Nếu như chị thua, rõ ràng thực lực của chị không đủ để cầm lái công ty dược phẩm Hưng Thinh, không bằng để cho bổ mẹ đến cầm lái!" "Dù sao thì kinh nghiệm của bố mẹ cũng phong phú, làm việc ngay thẳng, khẳng định so với những người tuổi trẻ như chúng ta lại càng thích hợp tiếp quản công ty dược phẩm Hưng Thinh hơn!"

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt mới đầu đều xạm mặt lại, đầu tiên còn nghĩ đến việc ngăn cản hai người này đánh cược.

Kết quả sau khi nghe được những lời này của Hoàng Kiến Đình cả hai người lập tức đổi giận thành cười. Hai người này đã sớm nghĩ muốn lãnh đạo Hứa thị thuốc nghiệp, dù sao, lấy tên tuổi của chủ tịch công ty dược phẩm

Hưng Thinh đi ra ngoài cũng có mặt mũi hơn.

Nhưng mà trải qua mấy chuyện trước kia, Hứa Thanh Mây đã không cho hai người bọn họ đến công ty, hai người bọn họ cũng rất bất đắc dĩ.

Bây giờ, trong lòng hai người này đều chỉ có một cái suy nghĩ trong đầu: "Đứa nhỏ Hoàng Kiến Đình này, thật đúng là hiểu chuyện mà!"

Nhưng bọn họ lại không biết, trong lòng Hoàng Kien Đình vẫn còn đang tính toán mọi chuyện. Để lấy cổ phiếu trong tay của Hứa Thanh Mây là không dễ dàng, nhưng mà cầm được cổ phiếu trong tay Hứa Đình Hùng

Phương Như Nguyệt thì rất dễ dàng.

Đây là Hoàng Kiến Đình dự định cứ đem công ty giao đến tay hai người bọn họ trước, sau đó lại chậm rãi từng bước xâm chiếm công ty.

Nhìn thấy biểu hiện của hai người, trong lòng Hoàng Kiến Đình âm thầm đắc ý. "Chị Thanh Mây nếu như chị đã đồng ý, vậy thì chúng ta hãy để bố mẹ làm chứng được không?"

Hoàng Kiến Đình hỏi.

Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt Nhất tức giận cắt ngang: "Thanh Mây, con chính là chủ tịch nói chuyện phải giữ lời!" "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!" "Nếu như đêm nay thật sự chứng minh được Lâm Mạc Huy chính là hung thủ giết người, vậy coi như là con thua, rõ ràng còn không thích hợp tiếp quản công ty nữa” "Chủng ta cũng không phải tham lam công ty, chủ yếu bởi vì công ty dược phẩm Hưng Thinh chính sản nghiệp của tổ tiên chúng ta, chúng ta không thể nhìn công ty bị hủy hoại bên trong tay con được!"

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nói đường hoàng, nhưng ánh mắt bên trong lại nóng bỏng lại không thể che giấu được.

Hứa Thanh Mây cản răng gật đầu: “Được!" "Quyết định như vậy đi!” “Nhưng mà, Hoàng Kiến Đình, cậu cũng phải nhớ kỹ "Nếu như cậu thua, vậy thì cậu phải quỳ gối xin lỗi trước mặt Lâm Mạc Huy!"

Hoàng Kiến Đình đắc ý nói: "Quân tử một tứ mã nan truy!" "Em có thể nói ra thì tự nhiên có thể làm được!" "Chỉ đáng tiếc, ông trời đã quyết định sẽ không để cho em phải thua."

Báy giờ tối.

Hoàng Kiến Đình lái xe, chở người nhà họ Hứa đến nhà lớn nhà họ Chu.

Khi đến nơi này, đám người cũng bị bàng hoàng trước cảnh tượng ở đây.

Nhà lớn của nhà họ Chu được xây dựng ở phía bắc ngoại ô thành phố Tân Hải, ở một chỗ sườn núi có phong cảnh tuyệt đẹp.

Ở phía suon núi cũng có một cái hồ nước, chiếm diện tích không lớn, nhưng cảnh quan rất đẹp, vừa lúc lại ở bên trong nhà lớn nhà ho Chu.

Nhà lớn nhà họ Chu, chiếm diện tích trên trăm mẫu, trang trí kiểu cổ điển, nhưng bất kỳ nhìn qua chỗ nào cũng đều tuyệt đổi không hề đơn giản.

Ở bên ngoài bãi đỗ xe của tòa nhà, bây giờ đã có trên trăm chiếc xe đỗ ở đây, tất cả đều là những chiếc xe sang trọng. Hoàng Kien Đình mở chính là công ty dược phẩm Tiến Minh nhưng ở nơi này, nó hoàn toàn không cùng đẳng cấp. "Làm sao lại có nhiều xe sang trọng như vậy?" "Nhà họ Chu có nhiều tiền như vậy sao?"

Phương Như Nguyệt thấp giọng nói.

Hoàng Kiến Đình cười nói: “Không phải là nhà họ Chu có tiền, những xe này, là của mười gia tộc lớn nhất!" "Đêm nay mười chủ nhà của mười gia tộc lớn nhất đều đã đến."

Phương Như Nguyệt sửng sốt: “Người đứng đầu của mười gia tộc lớn nhất gia đều đến đây sao?" "Bọn họ coi trọng chuyện này như vậy sao?"

Hoàng Kiến Đình: "Mười gia tộc lớn nhất vốn chính là liên hợp cùng một cho." “Khi gặp được chuyện lớn, thì người của mười gia tộc lớn nhất đều sẽ liên hợp lại để cùng đi giải quyết." "Lúc trước Chu Gia Phong chính là người thừa kế họ Chu, có địa vị rất cao trong nhà họ Chu." của nhà "Anh ta chết đi, người của mười gia tộc lớn nhất không có khả năng không coi trọng được!" "Hơn nữa, trước kia Lâm Mạc Huy cũng có chút giao tình với Nam Bá Lộc, mười gia tộc lớn nhất lo lắng Nam Bá Lộc sẽ giúp đỡ anh ta, lúc này khẳng định muốn làm một cảnh tưởng lớn như vậy!" Hứa Đình Hùng cười lạnh: “Lâm Mạc Huy cùng Nam Bá

Lộc đã sớm thanh toán xong từ lâu." “Đừng nói Nam Bá Lộc có thể giúp đỡ cậu ta hay không coi như Nam Bá Lộc muốn giúp đỡ cậu ta thì mười gia tộc lớn nhất đều đã đến nơi này, Nam Bá Lộc còn có thể làm gì nữa sao?"

Hoàng Kien Đình cực kỳ đắc ý gật đầu: "Đây là điều chắc chán!" "Tôi nay Lâm Mạc Huy chắc chắn sẽ phải chết." “Chị Thanh Mây bây giờ chị đi ký bán thỏa thuận ly hôn vẫn còn kịp” "Miễn cho đến lúc đó anh ta chết đi, chị còn muốn công trên lưng một cái danh xưng quả phụ nữa!” Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt liên tục gật đầu. Hứa Thanh Mây cản răng: “Cậu bớt nói nhảm lại đi!” "Tôi sẽ không có khả năng ly hôn với anh ấy!” "Lâm Mạc Huy cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra việc gì!" Hứa Thanh Tuyết trào phúng: "Chị, chị thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" "Được rồi, đêm nay sẽ để cho chị nhìn xem Lâm Mạc Huy chết ở trước mặt chị, cũng làm cho chị triệt để dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi!”

Hứa Đình Hùng lạnh lùng trừng Hứa Thanh Mây một chút, khoát tay nói: "Đi, đi vào đi." “Đêm nay, chúng ta cũng đến để làm chứng “Nhớ kỹ, nhìn thấy người khác thì nói cho bọn họ biết Thaanh Mây đã ly hôn với Lâm Mạc Huy!" "Chuyện lần này, cũng không có một chút quan hệ nào với chúng ta!"

Mấy người đi vào trong nhà lớn của nhà họ Chu.

Bên trong nhà lớn đèn đuốc đã sáng trưng, khắp nơi đều là người.

Bon họ giống như Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên, một đường nhìn đến đều hoa cả mắt.

Cuối cùng, bọn họ đi vào bên trong phòng giữa.

Trong đại sảnh đã không ít người ngồi đó, trong đó đều có người đứng đầu của mười gia tộc lớn nhất.

Chu Hùng Vĩ cũng đang đứng ở trong đó. . Xin hãy đọc truyện tại # t r u m t r u y e n . ne t #

Say khi nhìn thấy Hứa Đình Hùng và mấy người khác đang tiến vào, ông ta lập tức cười lạnh nói: “Người nhà họ Hứa đã đến." "Làm sao, Lâm Mạc Huy còn chưa tới, đây là muốn trốn tội hay sao?" "Tôi nói cho các người biết, cậu ta muốn trốn cũng không thoát!" "Hớn nữa, cho dù cậu ta có chạy trốn thì người nhà họ Hứa các người cũng phải chịu trách nghiện về chuyện này.”

Hứa Đình Hùng vội vàng nói: "Anh Chu, chúng tôi đã không còn một chút quan hệ nào với Lâm Mạc Huy. "Thanh mây đã li hôn với cậu ta rồi." "Chuyện của cậu ta chúng tôi cũng không biết.." Chu Hùng Vĩ không kiên nhẫn khoát tay "Các người bớt nói nhảm!” "Đêm nay sau khi giải quyết xong cậu ta, thì cũng đến phiên nhà họ Hứa các người!" “Hừ, lần này, tuyệt không phải một mình Lâm Mạc Huy chết đi thì có thể giải quyết!” "Sinh mệnh của người họ Chu tôi, cũng rất đáng tiền!" "Cho các người bồi thường cũng không thể đủ!” Hứa Đình Hùng trợn tròn mắt.

Phương Như Nguyệt tức gian mång: "Tôi đã sớm nói, tên Lâm Mạc Huy này chính là cái sao chổi" "Nhin xem bây giờ mọi chuyện đã lớn như vậy, ai, vậy thì phải làm sao bây giờ?" Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình cũng đều lo lắng.

Lúc này, một giọng nói trêu tức truyền đến: "Nha, đây không phải tổng giám độc Hứa hay sao!" rồi!" "Có mấy ngày không gặp, tổng giám đốc Hứa lại đẹp lên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.