Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 131: Lâm Mạc Huy, anh gây ra hoa lớn rồi




Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt nghe vậy, cũng một mặt trách cứ. "Lâm Mạc Huy, vì sao anh lại xúc động như vậy? “Bình tĩnh nói chuyện không được sao?” "Vì sao nhất định phải đánh người?” “Cậu có biết hay không, quan hệ này là để chúng ta xây dựng nhà máy mới đó!”

Bây giờ cậu đắc tội với người ta, nhà máy mới thì phải làm thể nào bây giờ?"

Hứa Đình Hùng giận dữ mằng mỏ.

Gương mặt của Lâm Mạc Huy bình tĩnh: "Không sao cả, để con gọi điện thoại!"

Hứa Đình Hùng trừng mắt: "Cái gì, cậu vẫn còn muốn tìm người?" "Những người bạn bè kia có cậu, có thể so sánh với anh

Cường sao?" “Cậu có biết hay không, những người ở bên cạnh anh Cường, đều là người giết người không chớp mắt!” "Cũng là nhân vật lớn chân chính, cậu tìm mấy tên dân lang thang đó, tới chỗ này chỉ khiến mất mặt xấu hổ thôi!”

Lâm Mạc Huy nhịn không được nói: "Bố, nhân vật lớn chân chính giết người không chớp mắt, còn cần đến loại người giả vờ bị đụng để ăn vạ kiếm cơm sao?" "Đây chính là một đám côn đồ, giả danh lừa bịp để kiếm com!" “Bố căn bản không cần coi trọng bọn họ!

Nghe nói như thế, Hoàng Kiến Đình lập tức khó chịu: "O, đại ca Lâm, anh cũng thật biết nói khoác!" "Anh có biết thân phận của anh Cường là gì không?” "Tôi nói cho anh biết, Anh Cường tùy tiện gọi một cú điện thoại, có thể triệu tập mấy trăm, mấy nghìn người, đó đều là chuyện dễ như chơi!" "Đám côn đồ? Giá danh lừa bịp? Hừ, một lát nữa đợi bọn họ tới, tôi hi vọng anh còn có thể khoác lác như vậy!" Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt dọa đến mức run lẩy bấy: “Lâm Mạc Huy, nhìn chuyện tốt mà cậu làm đi!” "Lúc đầu ăn bữa cơm thì có thể giải quyết mọi chuyện, kết quả bị cậu náo loạn đến một bước này, cậu kết thúc mọi chuyện như thế nào? "Haiz, chuyện của nhà máy mới nhưng phải làm sao bây giờ?" "Đây chính là hy vọng của nhà họ Hứa chúng ta, cứ như vậy bị cái tên vô dụng một tay đã hủy mất sao?"

Hoàng Kiến Đình: "Bố, mẹ, con đã cố gắng hết sức rồi!" "Lúc đầu đều nói xong, kết quả bị Lâm Mạc Huy làm xáo trộn." "Đều đã nói bữa cơm đêm nay này, đừng mang Lâm Mạc Huy đi, kết quả còn không phải là đã mang người đến sao." "Lần này thì tốt rồi, về sau nhà máy mới có chuyện gì, các người cũng đừng đến tìm con!"

Phương Như Nguyệt oán giận nói: “Thanh Mây, không phải mẹ đã nói với con, không cho phép con mang Lâm Mạc Huy đi sao?"

Hứa Thanh cắn răng, trong lòng của cô cũng rất uất ức.

Tình huống đêm nay, nếu như không mang theo Lâm Mạc Huy, nói không chừng cô còn phải chịu bao nhiêu thua thiệt nữa!

Nhìn tư thế của những người Lâm Cường này, đoản chừng là định chuốc say cô rồi mang cô đi! "Mẹ, điều này cũng không thể trách Lâm Mạc Huy được!" "Mẹ nhìn những người kia đều là người như thế nào?" Một đám lưu manh côn đồ, không biết xấu hổ" "Lâm Mạc Huy không ở chỗ này, vậy con phải làm sao bây giờ?”

Hứa Thanh Mây trả lời.

Hứa Đình Hùng nói: "Thanh Mây, con là tổng giám đốc, vì sao có chút đạo lý này cũng không hiểu?" "Trong chuyện sinh ý, gặp dịp thì chơi, đây là chuyện bình thường” “Về sau con ra ngoài chiêu đãi khách, loại tình huống gì đều có thể nhìn thấy "Con phải học cách ứng phó, có hiểu không?"

Lâm Mạc Huy nhịn không được nói: "Bổ, Thanh Mây là con gái của bố mà!” "Những người kia căn bản cũng không mang ý tốt, vốn để Thanh Mây đi ứng phó bọn họ sao?" "Nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Hứa Đình Hùng muốn phản bác, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Đồ đần đều có thể nhìn ra, những người Lâm Cường kia, quả thật trong lòng có ý xấu. “Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ?" Phương Như Nguyệt lau nước mắt nói.

Đột nhiên, bên ngoài quán rượu truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ.

Theo sát đó, là một giọng nói gào thét truyền đến: "Thắng chết tiệt, cút ra đây cho tạo!" “Mẹ kiếp, đến Lâm Cường này cũng dám động đến, hôm nay tao không phế mày, ông đây liền mang họ của mày!"

Hoàng Kiến Đình thò đầu ra xem xét, lập tức luống cuống: “Bên ngoài... Bên ngoài có vài trăm người..." "Lâm Mạc Huy, anh... anh gây ra hoa lớn rồi!"

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt sợ choáng váng, bọn họ nào đã gặp trường hợp lớn như vậy đâu!

Hứa Thanh Mây vội la lên: "Lâm Mạc Huy, anh... Anh nhanh chóng đi từ cửa sau đi.."

Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Không cần lo lắng, anh cũng đã gọi người đến." "Bon họ cũng sắp đến.”

Hứa Đình Hùng há miệng mắng: "Người ta có vài trăm người, cậu có kêu người đến thì có tác dụng sao?" “Lâm Mạc Huy, tôi tuyên bố trước, chuyện này, không có quan hệ cùng nhà họ Hứa chúng tôi!” "Thanh Mây, cách xa anh ta một chút, miễn cho một lát nữa bị liên lụy!"

Hứa Thanh Mây gấp gáp nói: "Bố, sao bố lại nói như vậy!” “Chuyện này, nguyên nhân bắt đầu từ con, nếu không để bọn họ bắt con đi đi?"

Hứa Đình Hùng noi gian: "Con có ý gì?" "Bổ nói như vậy, không phải cũng là vì cứu con sao!" “Chẳng lẽ bố nói sai sao?" "Chuyện này là do Lâm Mạc Huy khiêu khích mà xảy ra, ai làm thì người ấy chịu, cho nên để cậu ta gánh chịu!” Hứa Thanh Mây cũng giận dữ: "Nếu bố đã nói vậy, vậy chuyện vòng ngọc kia thì sao?" "Vòng ngọc là do các người bán, các người gánh chịu sao?" "Nếu không, Lâm Mạc Huy đi gánh chịu chuyện này, các người đi gánh chịu chuyện vòng ngọc!”

Mấy người lập tức im lặng, bọn họ đột nhiên nhớ tới, chuyện vòng ngọc còn chưa giải quyết được, bọn họ còn phải trông cậy vào Lâm Mạc Huy.

Hoàng Kiến Đình thấp giọng nói: “Nếu không, con đi ra ngoài hỏi về tình huống này một chút?" "Con đoán là, bon họ muốn ít tiền, chúng ta dùng tiền tiêu tai hoạ?"

Hứa Đình Hùng buồn vô cớ, thở dài: “Cũng được, chỉ có thể làm như này" "Haiz, hiện tại kiểm tiền cũng thật khó khăn

Vì sảng khoái nhất thời, mà để trong nhà tổn thất nhiều tiền như vậy, hừ, thật là có bản lĩnh a!" Hoàng Kien Đình đi ra ngoài, đi vào đại sảnh, tiến đến trước mặt Lâm Cường, xấu hổ nói ra ý đồ mà mình đến đây. Nhưng mà, cậu ta vừa nói xong, Lâm Cường trực tiếp đẩy cậu ta ra: "Me nhà câu!" “Mấy người chúng tôi đều bị đánh, đây là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết sao!" "Làm như ông đây chưa thấy tiền bao giờ?" "Hoàng Kiến Đình, nếu anh còn coi chúng tôi là bạn bè, vậy anh đi nhanh đi, nơi này không có chuyện của anh!" “Nhưng, tên Lâm Mạc Huy kia, còn có kia Hứa Thanh Mây, nhất định phải ở lại cho ông!"

Hoàng Kiến Đình xấu hổ: "Anh Cường, đều là người một nhà."

Lâm Cường trực tiếp móc ra một cây đao ra, chỉ vào Hoàng

Kiến Đình, mắng to: "Mẹ nó, ai cùng anh là người một nhà!" “Nếu anh không đi, ông đây chơi chết anh trước tiên!”

Hoàng Kiến Đình giật nảy mình, quay người muốn quay lại. Nhưng, khi nhìn bên Lâm Cường có nhiều người như vậy, lại vội vàng xoay người đi ra khách sạn.

Lúc này quay trở về, một lát nữa đánh nhau, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.

Hoàng Kiến Đình cũng không ngốc, loại đánh hoi đồng, cậu ta lại không muốn gặp tai bay vạ gió.

Nhưng mà, cậu ta cũng biết, lần này mình rời đi, về sau Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt chắc chân hận cậu ta.

Cho nên, hắn đi một lát, lại gọi điện thoại cho Hứa Đình Hùng "Bổ, cái tên Lâm Cường này, mềm không được, cứng cũng không xong!” “Con thấy chuyện này không dễ giải quyết, con tìm người đến giúp đỡ "Các người tuyệt đối đừng đi ra, con lập tức sẽ dẫn người tới cứu các người!”

Hứa Đình Hùng nhận điện thoại, gấp gáp đen mức đi lung tung xung quanh. "Phiền phức, phiền phức đến rồi!"

Hiện tại người ta đến tiền cũng không cần!" "Đây không phải là muốn mạng của chúng ta sao!" "Lâm Mạc Huy ơi là Lâm Mạc Huy, cậu thật sự là hại giết chúng ta rồi!"

Lâm Mạc Huy an ủi: "Bố, bố không cần phải lo lắng "Con đã gọi bạn bè đến đây, không có việc gì cả!” Phương Như Nguyệt giận dữ mång mỏ: "Cậu kêu ai đến đây?” "Lúc này, tìm ai hữu dụng đến chứ?" “Cậu biết đổi phương là người như thế nào sao?" “Đó là Lâm Cường, dưới tay chí ít có hơn mười mạng người, ai có thể so sánh được với anh ta?"

Hứa Thanh Mây cũng thấp giọng nói: "Lâm Mạc Huy, anh đi nhanh đi, chúng ta không có việc gì.."

Lâm Mạc Huy cười khẽ: “Em không cần lo làng, anh đã gọi

Hổ Đông An đến, anh ta lập tức sẽ đến đây!"

Phương Như Nguyệt sững sờ: "Hổ Đông An?” "Chính là cái công ty dược liệu kia?" "Lâm Mạc Huy, đầu óc của cậu có phải bệnh hay không?" "Tên Đông An kia dáng dấp thì cao lớn thô kệch, nhưng anh ta có bản lĩnh gì?" "Cậu có biết những người bên ngoài kia đều là người như thể nào sao? Những người kia đều là kẻ liều mạng!" "Hồ Đông An đến thì có thể làm gì?"

Hứa Thanh Tuyết cũng rất xem thường: “Lâm Mạc Huy, anh cũng chỉ có thể tìm đám rách rưới này tới thôi!" "Bỏ đi, hay là chờ chồng của tôi đi!” "Anh ấy quen biết rất nhiều người, nhất định anh ấy có thể giải quyết chuyện này!"

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt cũng liên tục gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, thời khắc mấu chốt, vẫn có Hoàng Kiến Đình là có thể trông cậy vào được!” "Lâm Mạc Huy, cậu nhìn người em rể này của cậu đi, rộng lượng như vậy!" "Cậu đối với nó như vậy, nó còn tìm người đến giúp cậu, cậu không cảm thấy hổ then sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.