Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 1280: Ông cụ Vạn bệnh tình nguy kịch




Mọi người ở hiện trường một mảnh xôn xao. Nói thật, trước đó mọi người quả thật không hề tin tưởng Lâm Mạc Huy.

Nhưng mà bây giờ, hầu như tất cả mọi người đều đã hoàn toàn tin anh.

Lúc này, Vạn Thành Phong vẫn còn chấp mê bất ngộ, la hét cái gì mà để cho anh chứng minh, điều này thực sự là làm cho người ta khinh thường ông ta.

Thái Tử nổi giận: “Vạn Thành Phong, tôi thấy ông không phải là đầu óc có bệnh, người như ông quả thật xấu xa quá đấy! Ngay từ lúc bắt đầu, ông đã la hét đủ kiểu nói Lâm Mạc Huy làm bộ gạt người. Bây giờ đã tới nước này rồi mà ông vẫn còn chưa phục nữa à? Sao vậy? Mười gia tộc lớn ở Tô Vân cho ông bao nhiêu tiền, sao người nhà họ Vạn của ông toàn bộ đều chạy tới làm chó cho bọn họ vậy?"

Vạn Thành Phong nổi trận lôi đình: “Cậu nói cái gì? Cậu dám nói người nhà họ Vạn chúng tôi là chó à? Tôi nói cho cậu biết, chuyện này nhà họ Vạn chúng tôi và cậu tuyệt đối không đội trời chung!"

Thái Tử cũng tức điên lên: “Tôi cứ chửi đẩy, sao hả?”

Vạn Thành Phong giận dữ, lấy điện thoại di động ra hét lớn: “Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho gia tộc. Hôm nay, cho dù tôi có chết ở trong này, cũng tuyệt đối không để cho các người sỉ nhục nhà họ Vạn chúng tôi như thế...

Lời còn chưa dứt, di động đã vang lên trước.

Vạn Thành Phong hơi sửng sốt, trên màn hình hiển thị là dãy số của gia chủ.

Ông ta ngạc nhiên ấn chuyển cuộc gọi: “Anh cả sao vậy?”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói lo lắng: “Thành Phong, thần y mà ông mời tới ở đâu? Tình hình của ông cụ bây giờ thật sự không hay rồi!”

Nét mặt Vạn Thành Phong biến hóa thật lớn, vội vàng nói: “Anh cả, thần y đang ở ngay bên cạnh tôi này. Anh cả chờ một lát, bây giờ tôi sẽ lập tức chuyển máy cho thần y!”

Vạn Thành Phong nói xong, lập tức đưa di động cho

Tiền Trạch Nam: “Thần y Trạch Nam, nhanh, nhanh lên!” Tiền Trạch Nam tiếp điện thoại, vội vàng nói: “Gia chủ

Vạn, tình hình sao rồi?”

Gia chủ Vạn kể lại tình huống đại khái một lần, đầu óc Tiền Trạch Nam trực tiếp trở nên mờ mịt.

Hình như ông ta chưa từng gặp qua tình huống như vậy thì phải?

Vạn Thành Phong nhìn thấy Tiền Trạch Nam ấp ủng không nói tiếng nào, mặt mũi không khỏi tràn đầy lo lắng: “Thần y Trạch Nam, ông... ông mau nghĩ cách đi, giữ lại ông cụ nhà tôi trước đã...

Sắc mặt Tiền Trạch Nam khó xử, kiên trì đến cùng nói: “Trước hết... trước hết để cho ông cụ ngậm nhân sâm ngàn năm đi, cái này có thể tạm thời giữ lại tính mạng cho ong cụ...Những chuyện còn lại, chờ tôi qua đó rồi nói tiếp...

Vạn Thành Phong thở phào một cái, hét vào điện thoại: “Anh cả, mau đi lấy nhân sâm ngàn năm đi. Quãng thời gian trước tôi có mua được gốc cây kia, đặt ở ngay trong phòng ông cụ..”

Nhưng vào lúc này, phía dưới đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh như băng: “Nếu như không muốn khiến cho ông cụ nhà ông chết bất đắc kỳ tử thì đừng dùng nhân sâm ngàn năm!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Mạc Huy đang đứng cách đó không xa, người nói chuyện đúng là anh!

Vạn Thành Phong nổi giận: “Tên họ Lâm kia, mẹ nó, cậu thì biết cái gì chứ? Nhân sâm ngàn năm ở thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng bảo toàn sinh mệnh! Vậy mà cậu lại không cho chúng tôi sử dụng ngân sâm ngàn năm, rốt cuộc cậu đang ôm tâm tư gì hả? Có phải cậu muốn hại chết ông cụ nhà tôi đúng không?”

Anh nhún vai: “Lương y như từ mẫu. Lời nên nói tôi cũng đã nói rồi. Có nghe hay không thì tùy các người, tôi cũng không quản được nhiều như vậy!”

Cậu Vạn vội vàng chạy tới: “Chú hai, chúng ta cứ tin tưởng thần y Mạc Huy đi!”

Sắc mặt Vạn Thành Phong trưởng tới đỏ bừng, giận dữ nói: “Dựa vào cái gì mà phải tin tưởng cậu ta? Chú tin tưởng Thần y Trạch Nam! Anh cả, cứ cho ông cụ ăn nhân sâm ngàn năm đi!”

Cậu Vạn nóng nảy: “Chú hai, chú... sao chú có thể chấp mê bất ngộ như vậy được chứ? Trước đó Thần y Mạc Huy đã cứu ông nội...

Vạn Thành Phong hổn hển: “Cậu ta chính là một tên lừa đảo, chú sẽ không bao giờ tin tưởng cậu ta đâu! Anh cả, anh cứ nghe đúng theo tôi vậy đi...

Đầu bên kia điện thoại hỗn loạn một hồi, đột nhiên, một giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở truyền đến: “Ông cụ... ông cụ bị làm sao vậy? Sao có thể nôn ra nhiều máu như vậy được chứ? Mau... mau nghĩ cách đi."

Giọng nói rất lớn, trực tiếp trực tiếp truyền tới hiện trường, hầu như toàn bộ mọi người đều nghe thấy được.

Giờ phút này, hiện trường lâm vào yên tĩnh như chết. Chẳng lẽ ông cụ Vạn thật sự phải chết bất đắc kỳ tử sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.