Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 1262: So tài với ông sao phải chuẩn bị?




Lâm Mạc Huy đứng khoanh tay, bình tĩnh nhìn Tiền Trạch Nam: "Cho dù bây giờ ông nhận sai thì tôi vẫn muốn thanh toán chuyện lúc trước của tôi với ông!"

Sắc mặt Tiền Trạch Nam trở nên lạnh lùng, giận dữ nói: "Tên họ Lâm kia, cậu đã cứng đầu như thế thì đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ!" "Muốn so y thuật với tôi à? Hừ, tôi thật muốn xem rất y cuộc năng lực cậu đến đâu đấy!"

Nói xong, Tiền Trạch Nam vung tay lên, quát to: "Mời người bệnh ra đi!" Không lâu sau, mười mấy người bệnh được đưa lên khán đài. Tình trạng của mấy người bệnh này đều không giống nhau.

Trong đó có một số người nhìn khá ốm yếu, một số người khác lại nhìn rất bình thường, không khác với người thường là bao.

Những người bệnh này đều là từ khắp nơi đến đây xin chữa bệnh, cũng là những người được Vĩnh Xuân Đường tuyển chọn kỹ càng.

Bệnh tình của mỗi người khác nhau, tuy nhiên có một đặc điểm chung là loại bệnh họ mắc phải đều vô cùng khó chữa.

Nếu là bác sĩ bình thường gặp phải những người này thì đều bỏ tay không có cách nào chữa khỏi. Tiền Trạch Nam không hổ là người bước ra từ nhà họ

Lâm, y thuật cao siêu, ông ta nói chữa được cho những người này hoàn toàn không phải nói chơi.

Tiền Trạch Nam đã gặp những người bệnh này từ trước, hơn nữa trong lòng ông ta đã sớm có cách chữa trị rồi. . Truyện Lịch Sử

Cho nên ông ta không cần hỏi bệnh tình cũng có thể bắt tay vào chữa trị ngay được.

Đương nhiên, mặt ngoài Tiền Trạch Nam vẫn giả vờ rộng lượng như cũ, cất cao giọng nói: "Lâm Mạc Huy, tôi với cậu so tài y thuật, đương nhiên cần phải có trọng tài chứ nhỉ?" "Tôi là người của mười gia tộc lớn ở Tô Vân, để người của mười gia tộc lớn ở Tô Vân làm trọng tài thì không khỏi có chút không công bằng với cậu." "Cho nên tôi có đề nghị này. "Chúng ta chọn tám trọng tài ngay ở đây, đồng thời mời một người của nhà họ Vạn làm trọng tài, còn cả Độc Tri Chu ở thành phố Hải Phòng nữa, mời thêm một người ở đó làm trọng tài "Như thế thì trọng tài đều là người ở hiện trường, không có quan hệ với cậu và tôi, có thể bảo đảm công bằng, cậu cảm thấy thế nào?"

Nghe được lời này, người ở bốn phía lập tức bàn tán xôn xao. "Thần y Trạch Nam thật là rộng lượng đấy!" "Đối với loại trộm cướp như thế này, Thần y Trạch Nam để ý nhiều vậy làm gì cơ chứ?" "A, đây chính là đức tính của nhân vật lớn. Chậc chậc, đây căn bản không phải người mà loại trộm cướp này có thể so sánh được đâu!" "Lâm Mạc Huy, mày còn mặt mũi đứng đấy à? Tao mà là mày thì tạo đã xấu hổ đến mức trực tiếp nhận sai cho rồi!"

Nụ cười lạnh lẽo xẹt qua khuôn mặt Tiền Trạch Nam, nghe mọi người nhục nhã Lâm Mạc Huy như vậy, trong lòng ông ta càng vui vẻ.

Lâm Mạc Huy không để ý đến lời kêu gào bốn phía, anh bình tĩnh gật đầu: "Tùy ý ông!"

Tiền Trạch Nam: "Được, quyết định như vậy đi!"

Tiếp theo, mọi người chọn ra tám người trọng tài ở ngay hiện trường.

Nói là công bằng nhưng thật ra phần lớn người ở đây đều có ý không tốt đối với Lâm Mạc Huy.

Những trọng tài được chọn ra đều nhìn Lâm Mạc Huy với ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ, đây còn có thể nói là công bằng sao?

Bên phía thành phố Hải Phòng, Độc Tri Chu phải ra một vệ sĩ bên người, để anh ta làm trọng tài.

Về phần nhà họ Vạn, trải qua chuyện lúc trước, bây giờ Vạn Thành Phong đã mất hết mặt mũi cho nên ông ta không muốn ra mặt nữa.

Vì thế ông ta bèn cho Vạn Thanh Nhã đứng ra thay mặt làm trọng tài,

Vốn dĩ những chuyện như vậy nên để Cậu Vạn ra mặt thì càng thích hợp hơn.

Nhưng Vạn Thành Phong cảm thấy Cậu Vạn sẽ thiên vị

Lâm Mạc Huy, cho nên ông ta bèn cứng rắn ngăn cản Cậu Van lai. Chọn xong trọng tài, Tiền Trạch Nam lập tức tuyên bố quy tắc thi đấu.

Quy tắc thi đấu rất đơn giản, chính là để tất cả mười mấy người bệnh này đứng trên khán đài, sau đó hai người bọn họ bắt đầu chữa bệnh.

Thay vì chỉ định bệnh nhân, người chữa bệnh sẽ tự chọn bệnh nhân để điều trị, sau đó người nào điều chữa được cho nhiều bệnh nhân nhất thì người đó sẽ chiến thắng.

Tuyên bố quy tắc xong, Tiền Trạch Nam lấy châm bạc ra, liếc nhìn Lâm Mạc Huy, trêu tức nói: "Thần y Mạc Huy, chuẩn bị xong chưa?"

Lâm Mạc Huy khoanh tay nói: "So tài với ông thì cần gì phải chuẩn bị?"

Sắc mặt Tiền Trạch Nam lạnh xuống, giận dữ nói: "Ranh con không hiểu chuyện, dám xem thường người ta như thế!" "Hôm nay tôi sẽ cho cậu thua một cách tâm phục khẩu phục!" "Bắt đầu đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.