Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Chương 1387 Lâm Mạc Huy đã cho họ quá nhiều sự bất ngờ rồi.




Có điều, dù sao thì ông ta cũng là một võ giả vô cùng dũng mãnh, khả năng phản xạ cơ thể của ông ta vẫn còn.

Cảm giác được kim bạc bay tới, Triệu Thiện Lương phất tay, tay áo dài phát ra quét sạch tất cả kim bạc, không cái kim nào có thể chạm vào người ông ta.

Tuy nhiên, ngay khi đám kim bạc này bị hất đi, một viên thuốc màu đen liền đáp xuống cách chân ông ta một khoảng không xa.

Viên thuốc rơi xuống đất và phát nổ, một màn sương đen mù phun ra, bao vây Triệu Thiên Lương trong đó.

Cơ thể của Triệu Thiên Lương lảo đảo rồi ngã thẳng xuống đất, ông ta giấy dụa mấy lần cũng không thể dậy được.

Trần Nguyên Vũ và những người khác sững sờ: "Mạc Huy, đây là cái gì?"

Lâm Mạc Huy nói: “Đây là một loại thuốc có thể làm cho con người bị tê liệt tạm thời.”

“Muốn chữa trị cho ông ta thì trước hết phải để ông ta nằm im trước”

Đám người Trần Nguyên Vũ quay ra nhìn nhau, Lâm Mạc Huy đã cho họ quá nhiều sự bất ngờ rồi.

Lâm Mạc Huy mở hàng rào và bước vào, đem ba cây kim đâm vào người Triệu Thiện Lương.

Ba cây kim bạc này có thể phong ấn sức mạnh toàn thân Triệu Thiện Lương, khiến ông ta không thể phản kháng.

Tiếp sau đó, Lâm Mạc Huy khiêng Triệu Thiên Lương ra khỏi hầm giam, đặt ông ta nằm ở mặt đất bên ngoài.

Anh lấy ra chín cây kim bạc, lần lượt châm vào bảy vị trí trên cơ thể Triệu Thiên Lương.

Từng mũi kim bạc đâm vào, ánh mắt của Triệu Thiên Lương cũng dần trở nên sáng lên.

Vốn dĩ, ánh mắt của Triệu Thiên Lương vô cùng vẩn đục và lờ đờ, mà bây giờ thì ánh mắt của ông ta đã sáng và trong hơn nhiều, dường như đã lấy lại được tinh thần.

Mấy người bên cạnh cũng kinh ngạc, Trần Nguyên Vũ rất ngạc nhiên nói: "Cậu Mạc Huy, cậu... cậu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta?"

"Cho dù muốn chữa loại bệnh tâm thần này thì cũng cần một khoảng thời gian mới khỏe lại được."

Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Cũng không hẳn là ông ta bị bệnh tâm thần, chẳng qua trong lòng có quá nhiều phiền muộn dẫn đến mạch suy nghĩ bị rối loạn"

"Chỉ cần suy nghĩ thông suốt, là hoàn toàn có thể ổn định được cảm xúc của ông ta"

"Có thể phải mất một khoảng thời gian nữa mới khỏe lại được, nhưng chỉ cần uống thuốc đúng hạn, trong ba tháng, chắc chắn có thể khỏi bệnh"

Mấy người này càng kinh ngạc, Trần Nguyên Vũ ngạc nhiên nói: "Cậu Mạc Huy, hóa ra cậu còn biết y thuật?".

Lâm Mạc Huy chỉ cười mà không nói, anh cũng không nói chuyện mình là thần y. Nếu không, chỉ sợ mấy người này sẽ càng chấn động!

Sau khi đâm chín cây kim bạc vào, Lâm Mạc Huy cũng không làm gì khác mà yên lặng chờ đợi ở bên cạnh.

Triệu Thiên Lương nằm trên mặt đất, vốn dĩ hô hấp của ông ta vô cùng dồn dập.

Nhưng mà, thời gian chậm rãi trôi qua, hô hấp của ông ta cũng dần ổn định lại.

Mà khi hô hấp của ông ta dần ổn định thì ánh mắt cũng càng sáng và trong hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.