Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Chương 1357 cậu không thấy làm một kẻ ở rể thì là một sự sỉ nhục sao?




Vạn Vĩnh Quân cười cười nói: “Chuyện tình cảm đôi lúc lúc rất khó nói. Hơn nữa, thần y Mạc Huy, trước đây cậu cũng chưa được xem là người có gia đình. Vào lúc cậu khổ sở sa sút nhất đã đến ở rể nhà họ Hứa. Thực ra, cậu đã làm rất nhiều chuyện cho nhà họ Hứa rồi, giữa cậu và nhà họ Hứa đã sớm sòng phẳng không còn nợ nần gì nữa rồi. Nếu đã như vậy, cậu hà cớ gì lại phải tiếp tục ở rể nhà họ Hứa nữa chứ? Chuyện này mà bị truyền ra ngoài, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của cậu đấy!”

Lâm Mạc Huy chau mày, anh đã lờ mờ hiểu được ý của Vạn Vĩnh Quân rồi.

“Gia chủ Vạn, cảm ơn sự chỉ điểm của ông. Nhưng mà, tôi và Thanh Mây yêu thương nhau thật lòng, cô ấy cũng chính là người phụ nữ tôi yêu nhất cả đời này. Giữa chúng tôi không tồn tại chuyện sòng phẳng hay nợ nần gì cả. Chỉ cần cô ấy bằng lòng, chỉ cần tôi vẫn còn sống thì tôi sẽ sống bên cô ấy trọn đời trọn kiếp.” Lâm Mạc Huy trả lời.

Sắc mặt của Vạn Vĩnh Quân đột nhiên trở nên sắc lạnh, Lâm Mạc Huy đã từ chối ông ta rồi.

“Thần y Mạc Huy, dựa vào thực lực và danh tiếng của cậu, cậu không thấy làm một kẻ ở rể thì là một sự sỉ nhục sao?”

Lâm Mạc Huy xua xua tay nói: “Vào lúc tôi sa sút khổ sở nhất chính gia đình họ đã giúp đỡ tôi. Trong lúc tôi thất vọng chán nản nhất, vợ của tôi đã ở bên cạnh, không hề bỏ rơi tôi. Đừng nói tới việc

bây giờ tôi chưa có thành tựu to lớn gì, cứ cho là tôi thật sự đã được thành công vang dội đi thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không làm kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa đâu!”

Vẻ mặt của Vạn Vĩnh Quân có chút ngại ngùng xấu hổ, xua tay nói: “Thần y Mạc Huy, cậu nói đùa rồi. Cái này làm sao lại xem là vong ân bội nghĩa chứ? Tôi chỉ là nói cậu xứng đáng có được một sự lựa chọn tốt hơn mà thôi. Cậu nghĩ xem, nếu như cậu là con rể của nhà họ Vạn chúng tôi, vậy thì thân phận và địa vị của cậu so với bây giờ sẽ hoàn toàn khác rồi. Hãy nhìn sáu tỉnh phía nam này đi, cho dù là Tiết Ngũ Gia thì cũng phải cho cậu thể diện đấy!”.

Lâm Mạc Huy: “Ngàn vạn điều tốt đẹp, chỉ cần nắm được một cái là đủ rồi. Hoặc là trong mắt các người, VỢ của tôi không bằng với mấy người phụ nữ trên đời này. Nhưng ở trong lòng tôi cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này, là tất cả những gì tôi có! Thân phận và địa vị của một người đàn ông chính là dùng chính đôi bàn tay của mình để đạt được chứ không phải là dựa vào làm chồng của một người phụ nữ để đoạt lấy, không phải sao?

Sắc mặt của Vạn Vĩnh Quân càng trở nên khó chịu hơn. Ông ta cho rằng bản thân chỉ cần chỉ điểm vài câu thì Lâm Mạc Huy sẽ lập tức đồng ý. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được Lâm Mạc Huy không chỉ nghiêm túc từ chối mà còn dạy lại cho ông ta một bài học nữa. Nghe những lời mà Lâm Mạc Huy nói, trong nhất thời, ông ta không biết phải phản bác lại ra sao.

Sau một lúc, Vạn Vĩnh Quân mới cười trừ nói: “Thần y Mạc Huy quả nhiên không phải là một người tầm thường. Một người đàn ông đầy bản lĩnh có hào khí còn có chí khí thì mới là chuyện tốt. Ha ha, thần y Mạc Huy, cậu nghỉ ngơi trước đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.