Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 220: Ta Sẽ Phụ Trách




Thú nhân tóc đỏ như là nghe không hiểu hắn nói, kéo tay Giản Dực để lên trên, hết hôn rồi liếm lên người hắn.

Động tác vừa thô lỗ vừa vội vàng, khiến Giản Dực trên mặt cùng trên cổ phát đau: “Má nó, anh rốt cuộc có hiểu tôi nói gì không đấy?”

“Khó… Khó chịu.

” Thú nhân tóc đỏ hôn lên cổ Giản Dực, nỉ non nói.

Giọng hắn nha nha, giống như mới học được ngôn ngữ của Diroya tinh cầu, phát âm không đúng tiêu chuẩn, hơn nữa cũng không trôi chảy, thế nhưng Giản Dực vẫn có thể nghe ra thú nhân tóc đỏ đang nói gì.

“Khó chịu, lão tử còn khó chịu hơn đây nè, mặt đều bị anh hôn đến phát đau, động tác có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không?” Hắn vừa nói vừa né tránh thú nhân tóc đỏ bắt đầu hôn đến môi.

Thú nhân tóc đỏ bị người chuốc thuốc, nào có dễ dàng buông tha Giản Dực như vậy, hơn nữa chỉ mỗi mấy cái hôn còn chưa thỏa mãn được nhu cầu của hắn đâu.

Thấy đám quần áo trên người Giản Dực vướng víu quá, lấy đầu ngón tay quào nhẹ vài cái, nháy mắt đã biến thành một đống mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống dưới.

Hắn cảm giác trên người chợt lạnh, tức khắc có loại giác ngộ, biết chính mình lần này chạy trời không khỏi nắng, cho dù hắn hô cứu mạng, nhưng cũng phải rời khỏi được nhà xưởng này đi đã, hơn nữa, người kia còn phải đánh được thú nhân tóc đỏ nữa.

Hai thân thể trần trụi kề sát vào nhau, thú nhân tóc đỏ vô cùng thỏa mãn, trong miệng phát ra tiếng thở dốc thoải mái, cọ tới cọ lui trên người Giản Dực, trực tiếp cọ ra dục hỏa trên người Giản Dực.

Giản Dực nhìn lướt qua bên dưới đối phương, lập tức hít sâu một hơi.

Ôi dời ơi!! Nhỏ bé thiệt lớn, nếu thật sự nhét vào trong hắn, thì ngày mai khỏi cần nhìn thấy mặt trời nữa luôn.

(Thỏ: Nhỏ bé mà còn thiệt lớn nữa ha =))))

Tiếng thở dốc của thú nhân tóc đỏ ngày càng nặng, căn bản không thể thỏa mãn bằng việc cọ xát nữa, hắn phải tìm chỗ phát tiết, dưới tình huống không có bất luận khúc dạo đầu nào, vòng eo dùng sức hạ xuống.

Lúc này, tiếng thê lương vang vọng lên tận trời xanh chỗ khu nhà xưởng bỏ hoang.

Giản Dực cảm thấy bông hoa của mình đã bị nổ tung, đau đến nỗi nước mắt cũng trào ra.

Bây giờ còn chưa chết, đã là may mắn trong may mắn.

Giản Dực thống khổ gào thét: “Con mẹ nó!!! Khúc dạo đầu đâu?? Muốn làm loại chuyện này phải có khúc dạo đầu, anh có biết không hả?? Mệt Thú Nhân Tinh Cầu tất cả đều là nam nhân, ngay cả mở rộng cúc hoa cũng không hiểu, anh muốn làm đau chết tôi sao?”

Thú nhân tóc đỏ nhận thấy người dưới thân đang đau, chậm chạp không dám động, chờ đối phương thích ứng xong rồi tiếp tục cày bừa.

Giản Dực cảm thấy hình như mình có khuynh hướng chịu ngược hay sao ấy, bằng không thế quái nào bị đau như vậy đồng thời cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, thật đủ tiện mà.

Thật vất vả thích ứng thú nhân tóc đỏ, thế nhưng dục vọng đối phương càng lúc càng lớn, cơ thể hắn cũng bị lấp đầy.

Động tác phía trên ngày càng nhanh, như bị người tách ra hai nửa, thân thể đều sắp không còn cảm giác nữa rồi.

Đúng lúc này, trên người nam nhân tuấn mỹ bỗng xuất hiện đôi tai mèo.

Giản Dực nhìn đôi tai trên đỉnh đầu thú nhân tóc đỏ, hai mắt trừng lớn, một dự cảm không tốt từ đáy lòng dâng lên.

(Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Ngay sau đó, trên người nam nhân từ bộ dáng nhân loại chậm rãi biến thành một đầu sư tử màu đỏ thật lớn, cũng vẫn điên cuồng ra ra vào vào trên người hắn.

Trời đất ơi!!!

Nhìn xem hắn đã thấy gì nè.

Một con sư tử màu đỏ đang làm tình trên người hắn! (Thỏ: nhân thú a ԅ(¯﹃¯ԅ)

Mặc dù hắn từng khoác lác trước mặt bạn tốt, ảo tưởng hình ảnh nam nhân bị thú nhân làm, thú nhân bỗng biến thân thành dã thú, tuy khẩu vị có hơi nặng, nhưng không có nghĩ hắn muốn tự mình trải nghiệm như thế.

Giản Dực nhìn sư tử màu đỏ thật lớn trước mặt, trợn trắng mắt rồi bất tỉnh.

Không biết là do bị dọa cho bất tỉnh, hay bị đau mà ngất, hoặc bị làm đến hôn mê, chờ đến khi đường chân trời phía đông đã dần chuyển trắng, hắn mới từ từ tỉnh lại.

Nhìn thấy thú nhân không ngừng nỗ lực cày cấy trên người mình, nhịn không được dùng toàn bộ sức lực đá văng đối phương: “Anh làm đủ chưa? Aida~, đau, đau, đau quá, chết tiệt, chẳng lẽ lại làm nguyên một đêm à? Rốt cuộc có phải con người hay không, tôi đã ngất đi rồi thế mà vẫn tiếp tục làm.

Giản Dực cảm thấy không chỉ cúc hoa đau, ngay cả lưng và hai chân đều cũng đau nốt.

Hắn suy yếu nắm lấy mảnh vải bên cạnh, khó khăn lau sạch tinh dịch sau khi hoan ái ở chỗ khó nói kia.

Thú nhân tóc đỏ bị đẩy xuống xe dần dần tìm về lý trí, nhìn giống cái suy yếu trên xe, từ từ nhớ lại trận điên cuồng suốt tối qua.

Bởi vì bị mấy cái tên đê tiện dị tinh trông giống giống cái kia bỏ thuốc, khiến hắn mất đi lý trí nên mới xâm phạm tới giống cái đáng yêu này.

Thú nhân tóc đỏ lưu loát bay lên mui xe, ôm Giản Dực vào ngực, nhẹ nhàng xoa vào eo.

Giản Dực cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua, lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng giảm bớt được phần nào đau nhức.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.

” Thú nhân tóc đỏ nói.

Đáng tiếc, lời này của hắn là dùng thú ngữ, lọt vào tai Giản Dực liền thành tiếng chim: “Anh nói cái gì?”

Thú nhân tóc đỏ không hề lên tiếng, tiếp tục xoa xoa Giản Dực.

Giản Dực phát hiện thú nhân tóc đỏ này cũng không đáng sợ như trong video và tối hôm qua như vậy, trừ bỏ biểu hiện bên ngoài lạnh nhạt, nhưng hành động đều thật ôn nhu, có lẽ do mình hôm qua thành người của thú nhân tóc đỏ, nên mới được đối đãi đặc biệt như vậy đi.

Một đạo kim sắc quang mang từ hướng đông sáng dần lên, chiếu vào mắt Giản Dực.

Hắn thấy mặt trời dần xuất hiện, mà bên này hai đại nam nhân trần trụi đang ôm nhau, ngồi trên mui xe, quả thật rất bất nhã.

“Anh đưa tôi vào trong xe đi.

Thú nhân tóc đỏ vô cùng nghe lời Giản Dực, ôm người vào ghế điều khiển, sau đó, lẳng lặng đứng bên ngoài.

Giản Dực cũng chẳng bảo thú nhân tóc đỏ ngồi vào xe, trực tiếp lái xe rời đi.

Lúc lái xe rời đi, từ kính chiếu hậu nhìn đến thú nhân tóc đỏ trần trụi lẻ loi đứng một mình ở nhà xưởng bỏ hoang, hắn có chút không đành lòng, dù sao hai người cũng đã hoan ái suốt một đêm, sau đó lại bỏ rơi thú nhân này ở đây, thật sự có chút không làm được.

Cuối cùng, hắn quay xe lại, để thú nhân tóc đỏ thu mình ngồi ghế sau.

“Trước ủy khuất một chút.

” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Giản Dực nhanh chóng lái xe rời đi, trở lại căn biệt thự ở ngoại ô, sau khi lái xe vào gara, đợi cửa hạ xuống mới để thú nhân tóc đỏ ra ngoài.

“Nơi này là nhà của tôi, tại thời anh cứ ở đây đi.

Giản Dực cũng mặc kệ thú nhân tóc đỏ có nghe hiểu hay không, chịu đựng đau đớn dưới thân, gian nan đi từng bước một, mới đi được hai bước thì bị thú nhân tóc đỏ ôm lấy.

Giản Dực đương nhiên sẽ không ủy khuất chính mình, bảo thú nhân tóc đỏ ôm vào phòng tắm trên lầu hai, để cả hai tắm rửa sạch sẽ, sau đó thoa thuốc, rồi liên lại với Mai Truyền Kỳ.

Hiện tại trừ bỏ tìm Mai Truyền Kỳ giải quyết chuyện thú nhân tóc đỏ, hắn thật sự không biết tìm ai.

Nhưng Giản Dực vừa ấn được hai cái, đã bị thú nhân tóc đỏ đoạt thông tấn khí, sau đó vẻ mặt đề phòng nhìn mình.

“Sao vậy?”

Giản Dực nghi hoặc nhìn thú nhân tóc đỏ, phỏng đoán có thể là thú nhân tóc đỏ cho rằng mình muốn tìm người bắt hắn, mới không cho mình gọi điện.

“Tôi muốn gọi cho bạn tôi, không phải tìm người tới bắt anh.

” Giản Dực chậm rãi giải thích từng chữ từng chữ cho thú nhân tóc đỏ, sau khi nói mấy lần, thú nhân tóc đỏ mới trả thông tấn khí lại cho Giản Dực.

Giản Dực sợ thú nhân tóc đỏ đổi ý, nhanh chóng gửi tin cho Mai Truyền Kỳ.

Hắn nhắn: “Truyền Kỳ, tôi đang ở căn biệt thự khu ngoại ô kia, cậu nhanh lại đây một chuyến đi.

Giản Dực sợ mình đi quá lâu sẽ khiến thú nhân tóc đỏ bất an, nhanh chóng cúp máy, sau đó đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.

Mỗi khi rãnh rỗi, hắn sẽ đến nơi này thả lỏng bản thân, cho nên ở đây cũng không thiếu ăn.

Bên kia, sau khi tìm Giản Dực cả đêm, Mai Truyền Kỳ nhận được tin nhắn của bạn tốt mình thì thở phào nhẹ nhõm, mang theo Phong Tĩnh Đằng cùng đi đến đó.

Nhìn Giản Dực ra mở cửa, Mai Truyền Kỳ hận đến mức muốn tẩn cho Giản Dực một trận.

“Hay nhể, cậu có biết tôi tìm cậu cả một buổi tối hay không, thế nhưng cậu lại trốn ở chỗ này phong lưu khoái hoạt.

” Nếu không phát hiện dấu vết xanh xanh tím tím trên cổ Giản Dực, cậu cũng không tức giận đến thế.

“Con mắt nào của cậu thấy tôi phong lưu khoái hoạt hử?” Giản Dực cảm thấy oan ức quá đi, hắn bị một con dã thú làm nguyên một đêm, còn giữ được tấm thân này về đã là may mắn lắm rồi.

“Truyền Kỳ, đừng kích động, em nhìn vào đại sảnh trước đi.

Phong Tĩnh Đằng bình tĩnh hơn Mai Truyền Kỳ, vừa nhìn thấy thú nhân tóc đỏ đang ngồi vào bàn ăn, nhạy bén đóng cửa lại, sợ người khác nhìn thấy thú nhân tóc đỏ.

(Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Tay đặt lên khẩu súng trong người, nếu thú nhân tóc đỏ này có hành động gì, liền một phát bắn chết hắn.

Mai Truyền Kỳ nhìn thấy thú nhân tóc đỏ, ngẩn ra: “Hắn tại sao lại ở chỗ này?”

Giản Dực vội vàng giải thích: “Đừng khẩn trương, anh ta sẽ không thương tổn chúng ta.

Thú nhân tóc đỏ chăm chú nhìn Mai Truyền Kỳ, nuốt muỗng cuối cùng, bỗng nhiên đứng lên tiến về phía Mai Truyền Kỳ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.