Truyền Kỳ Lạc Vương Phi

Chương 61




Phùng Thiên Cương trả lời rất tự tin làm cho Nam Cung Phong sinh nghi hoặc, đang muốn hỏi: “Quốc sư tại sao lại khẳng định như thế.” Thì bất thình lình một thân ảnh màu đen yểu điệu phá cửa sổ mà vào. Nam Cung Phong cả kinh, muốn hô to: “Người đâu, bắt thích khách!” Ai ngờ, Phùng Thiên Cương đã mở miệng trước hắn: “Cảnh vương gia không cần hoang mang, là người một nhà!”

Hắc y nhân dáng người yểu điệu, vừa thấy đã biết là một nữ tử. Nam Cung Phong chỉ cảm thấy người này rất quen thuộc, lại nhớ không ra rốt cục đã gặp qua ở nơi nào.

Mà sau khi hắc y nhân tiến vào, vẫn chưa chú ý tới Nam Cung Phong, ánh mắt thâm tình nhìn phía Phùng Thiên Cương: “Sự tình thế nào ?”

Phùng Thiên Cương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dựa vào vị trí của các chòm sao, xung quanh Lạc Mộng Khê có vài danh nhân trung chi long, chỉ có điều, bọn họ cùng nàng chỉ là khẽ lướt qua, trong chớp mắt đã thành người lạ.”

“Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, cũng là loại duyên phận này. Cho dù hai người bọn họ có thành thân, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị tách ra. Nàng không giúp được gì cho Nam Cung Quyết, đương nhiên chúng ta cũng không cần lo lắng.”

“Nhưng mà, thật ra trong đó một nam tử cao quý có vận mệnh quan hệ mật thiết với Lạc Mộng Khê. Hơn nữa, nam tử này cách nàng càng ngày càng gần, chỉ sợ sau vài ngày nữa, hai người sẽ gặp nhau!”

“Việc này có gì tốt sao?” Hắc y nhân nhíu mày: “Năng lực của Lạc Mộng Khê, ngươi với ta đều đã tận mắt nhìn thấy, nếu nàng mượn thế lực của tên nam tử kia để đối phó với chúng ta, vậy khả năng chúng ta thắng không lớn!”

Khóe miệng của Phùng Thiên Cương nhếch lên một tia ý cười bí hiểm: “Ngươi không cần lo lắng về vấn đề này, chờ ngày Lạc Mộng Khê xuất giá, bổn tọa sẽ có biện pháp làm cho tất cả nam tử đều rời xa Lạc Mộng Khê, nàng một thân một mình, tự nhiên sẽ không thể đối đầu với chúng ta!”

Ba ngày sau Lạc Mộng Khê sẽ được gả vào Lạc vương phủ làm phi.Thời gian ba ngày, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vì đề phòng trong ba ngày này lại xảy ra biến cố, Lạc Thừa tướng, Nam Cung Quyết đều phái rất nhiều đội ngũ âm thầm bảo hộ Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê sắp trở thành tân nương tử, không thể lại đi loạn xung quanh, đành phải nhàm chán đứng ở Khê viên nhìn bọn hạ nhân bận bận rộn rộn hơn mọi ngày. Hiệu may nổi tiếng ở kinh thành đang đo người để may y phục cho nàng.

Nhưng mà, làm cho Lạc Mộng Khê cảm thấy nghi hoặc chính là việc Lạc Thừa tướng mua của hồi môn cho nàng. Thánh chỉ truyền đến Tướng phủ vào giờ ngọ, nhưng của hồi môn này đều không phải là vật phẩm trong vùng, nếu muốn vận chuyển đến kinh thành, ít nhất cũng cần thời gian là năm, sáu ngày:

Chẳng lẽ Lạc Thừa tướng đã sớm tính đến việc ta sẽ xuất giá, cho nên chuẩn bị sẵn của hồi môn cho ta. Người ở cổ đại này thật ra rất thần bí, mọi người đều có thể biết trước.

Quên đi, dù sao Lạc Mộng Khê nàng lập tức sẽ được gả vào Lạc vương phủ, cùng với người ở Tướng phủ sẽ không gặp nhau nhiều, đối với việc này, nàng cũng không muốn so đo làm gì, chỉ có điều, nàng hẳn là sắp bắt đầu tranh đấu với Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, dù sao, Nam Cung Quyết là Hoàng đế tiếp theo đã được Thanh Hoàng quyết định, người đầy dã tâm như Nam Cung Phong sẽ không dễ dàng mà nhận thua như thế.

Bên đại phu nhân cũng thực im ắng, không có động tĩnh gì: Đại phu nhân luôn dùng trăm phương nghìn kế ngăn cản ta tham gia Cúc Hoa yến, chính là không nghĩ lại để ta hại Phùng Thiên Cương mất mặt. Nhưng sự thật là, ta làm cho Phùng Thiên Cương mất hết thể diện trước mặt chúng đại thần, như vậy, đại phu nhân và Phùng Thiên Cương khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho ta……

Bọn họ càng yên tĩnh, càng chứng minh bọn họ nhất định đang âm thầm vạch kế hoạch gì đó, có lẽ giống như biển lặng trước cơn giông bão lớn, biển càng lặng, khi giông bão đến sẽ càng mạnh mẽ.

Không được, ta không thể ngồi chờ chết như vậy, nhất định phải gây ra rắc rối gì đó, giam chân đại phu nhân lại, mặc dù không thể làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ, cũng có thể áp chế nhuệ khí. về phần giam chân bọn họ chỉ cần một người thôi, mà trong Tướng phủ lại có sẵn.

Chủ ý đã định, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ nhếch lên một tia ý cười quỷ dị. Lệnh cho Băng Lam mang theo lễ vật, Lạc Mộng Khê rời Khê viên đi đến Hương viên nơi Liễu Hương Hương và Lạc Thải Vân đang ở. Đúng vậy, theo lời Lạc Mộng Khê người bị liên lụy, chính là Lạc Thải Vân trong lúc vô ý thay nàng chịu đựng da bị thối rửa.

Lạc Thải Vân bị trúng độc đã được giải, nhưng da thịt trên người nàng ta đã bị ăn mòn hơn phân nửa, biến thành người không giống người, quỷ không giống quỷ. Lúc này toàn thân băng vải trắng, giống như xác ướp, thân thể thẳng tắp nằm ở trên giường, đau rên hừ hừ.

Tuy rằng Lạc Thải Vân nằm ở trên giường dưỡng thương, nhưng việc Lạc Mộng Khê được ban cho Nam Cung Quyết làm phi thì một chữ lọt vào tai nàng cũng không nghe nhầm.

Nhất là nghe được nhóm nha hoàn nói, Nam Cung Quyết đưa tới hơn mười rương trang sức, quần áo xinh đẹp, vật phẩm vô giá trân quý, son phấn bột nước không rõ dùng bao nhiêu hoàng kim làm sính lễ. Lạc Thải Vân lại đau lòng khổ sở, hai mắt xinh đẹp vì khóc mà sưng đỏ không chịu nổi, nước mắt vẫn còn ở khóe mắt không ngừng chảy xuống:

Quyết, tân nương của chàng phải là ta, là Lạc Thải Vân ta mà. Chàng đưa quần áo, trang sức xinh đẹp, son bột nước tới, lẽ ra phải là của Lạc Thải Vân ta, đều tại kẻ hạ độc đáng hận kia, hại ta biến thành cái dạng như hiện tại, lại càng làm đứt nhân duyên tốt đẹp của ta, đã vậy còn tiện nghi cho kẻ quái dị Lạc Mộng Khê kia, ta hận, ta rất hận……

“Tứ tiểu thư, đại tiểu thư tới chơi!” Tiếng Nha hoàn Hoa Đào cung kính bẩm báo vang lên ở cửa, trong đôi mắt sưng phù của Lạc Thải Vân lửa giận thiêu đốt: Lạc Mộng Khê, ả lại dám đến gặp ta……

“Để nàng tiến vào!” Lạc Mộng Khê, giữa ngươi và ta thù mới hận cũ, hôm nay cùng tính toán rõ ràng!

Lạc Mộng Khê đứng ở ngoài cửa nghe thấy Lạc Thải Vân đang tức giận ngút trời ra lệnh, thì cười quỷ dị: Cơn tức còn rất lớn nha, xem ra chưa chết được, chuyện của đại phu nhân, lát nữa sẽ nhờ ngươi vậy……

“Đại tiểu thư, mời vào trong!” Hoa Đào là nha hoàn của Lạc Thải Vân, tự nhiên cũng ghét Lạc Mộng Khê giống Lạc Thải Vân. Chẳng qua, nay Lạc Mộng Khê đã là đại tiểu thư của Tướng phủ được Thừa tướng thừa nhận, lại là thê tử sắp được gả cho Lạc vương Nam Cung Quyết. Thân phận, địa vị đều đã rõ ràng, cho dù trong lòng Hoa Đào có chán ghét nàng, nhưng trên mặt cũng không dám bất kính đối với nàng.

Lạc Mộng Khê thản nhiên ừ một tiếng xem như trả lời, không coi ai ra gì lướt qua Hoa Đào, chậm rãi bước đến phòng ngủ của Lạc Thải Vân, Băng Lam đang cầm lễ vật theo sát phía sau.

Khi đi đến trước mặt Hoa Đào, Băng Lam thật giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bất thình lình dừng bước, đắc ý truyền ánh mắt khiêu khích đến nàng ta, ở phía sau vênh váo tự đắc đi nhanh vào phòng.

Hoa Đào tức khắc phẫn nộ: Băng Lam đáng ghét, dám ở Hương viên cậy thế ức hiếp ta. Nếu là trước kia, ta khẳng định đã đánh ngươi răng rơi đầy đất……

Hoa Đào cũng nói, là trước kia, hiện tại nàng cũng không dám động vào một sợi tóc của Băng Lam, thời kỳ mà các nàng ức hiếp Lạc Mộng Khê, Băng Lam đã không còn nữa……

Sau khi Lạc Mộng Khê đi vào phòng ngủ, nhìn Lạc Thải Vân nằm ở trên giường, toàn thân đều bị băng bó ngoại trừ phần đầu, mâu quang hơi trầm xuống: Đại phu nhân quả nhiên tâm ngoan, khi bà ta hạ độc trên đoạn gấm tuyết, sẽ không nghĩ tới việc lưu lại cho ta con đường sống……

“Lạc Mộng Khê, ngươi tới rất đúng lúc, ta đang muốn tìm ngươi tính sổ đây!” Trong đôi mắt nhỏ sưng đỏ đang híp lại thành một đường may của Lạc Thải Vân lại thoáng hiện hàn quang, xem ra rất tức giận: “Trên đoạn gấm tuyết của ngươi có độc, lại bán cho ta, hại ta bị trúng cự độc, suýt nữa bỏ mạng, ngươi rốt cục là có âm mưu gì?”

Ngươi lại hại ta đánh mất Nam Cung Quyết, phá hỏng hạnh phúc chung thân của chàng với ta, ngươi là tội nhân thiên cổ, thiên đao vạn quả cũng không đủ để trút hết mối hận trong lòng của ta……

Lạc Mộng Khê cố tình kinh ngạc: “Thải Vân, muội nói như vậy thật đúng là oan uổng đại tỷ rồi, khi muội lấy đoạn gấm tuyết trong tay đại tỷ, nha hoàn Hoa Đào của muội cũng có chạm qua mà. Còn nữa, người may quần áo cho muội cũng cầm qua đoạn gấm tuyết nha, nhưng bọn họ lại không có việc gì. Bởi vậy có thể thấy được, khi đại tỷ bán xấp vải cho muội, hoặc là nói, khi may xấp vải này thành quần áo, trên vải không có độc.”

Khi Lạc Mộng Khê nói lời này, Lạc Thải Vân cũng đột nhiên bừng tỉnh: Đúng rồi, tại sao lại quên mất việc này, nếu khi may quần áo không có độc, chẳng lẽ là sau khi đưa tới Hương viên mới bị người khác hạ độc……

Nhìn đáy mắt Lạc Thải Vân toát ra vẻ nghi hoặc, Lạc Mộng Khê biết mình dẫn dắt hữu hiệu: “Theo như đại tỷ đoán, quần áo của muội hẳn là sau khi đưa tới Hương viên mới bị người khác hạ độc.”

Lạc Mộng Khê ngu ngốc, điểm ấy Lạc Thải Vân ta đã sớm nghĩ tới. Lạc Thải Vân oán thầm một câu, ngầm khen mình thật thông minh.

Lạc Mộng Khê cố ý bất đắc dĩ thở dài thật mạnh: “Thải Vân, có một số việc đại tỷ vốn không muốn cho muội biết, nhưng mà, với tình huống hiện tại xem ra, nếu thật sự không cho muội biết, chỉ sợ không lâu nữa, mạng nhỏ của muội sẽ không thể giữ nổi.”

“Chuyện gì?” Lạc Thải Vân cũng không quá ngu, nghe ngữ khí trầm trọng của Lạc Mộng Khê, nàng đã biết, theo như lời Lạc Mộng Khê nói, chắc hẳn hết sức quan trọng.

“Đại phu nhân cho tới nay đều coi muội, ta, tam phu nhân là cái đinh trong mắt, muốn trừ khử đi cho thoải mái!” Trong đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe tia bất đắc dĩ:

“Đầu tiên là nửa đêm mượn danh nghĩa bắt thích khách mà điều tra Hương viên và Khê viên, lại còn hạ độc trong thức ăn của ba người chúng ta, mấy ngày trước đây, đại tỷ bị người khác ám toán, suýt nữa bỏ mạng, hiện tại lại không hiểu vì sao muội bị trúng cự độc……”

“Đại phu nhân hẳn là sẽ không hại chúng ta như vậy chứ.” Ánh mắt của Lạc Thải Vân lóe tia mất tự nhiên: Kế hoạch của ta là khiến cho Lạc Mộng Khê và đại phu nhân tranh đấu, đương nhiên không thể tự mình nói là đại phu nhân cũng đối phó với ta và mẫu thân.

“Huống chi, lúc ta trúng độc, đại phu nhân còn xuất ra thuốc báu gia truyền mới có thể giải trừ……”

Lạc Mộng Khê khinh thường cười nhạo một tiếng: “Thải Vân, muội ở Tướng phủ này, cũng không thể không biết, chỉ có người hạ độc mới có thuốc giải độc.”

Mâu quang hơi hơi lóe lóe, Lạc Mộng Khê do dự mà mở miệng: “Ta cũng vừa mới biết được, Thanh Hoàng không còn lòng dạ nào với việc triều chính, muốn sớm bảo dưỡng tuổi thọ. Cúc Hoa yến lần này rõ ràng là vì chúng tài nữ, tài tử thân cận, muốn sớm lập thái tử phi tương lai.”

“Cảnh vương gia vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, lòng dạ hẹp hòi, tuyệt đối không thể lên làm thái tử, cho nên, thái tử khẳng định sẽ là Lạc vương gia Nam Cung Phong không thể nghi ngờ, phóng mắt nhìn toàn bộ triều đình, người có tư cách trở thành thái tử phi chỉ có ba người là muội, ta, Lạc Tử Hàm……”

Không phải Lạc Mộng Khê thích khoe khoang, nhưng Lạc Thải Vân kia thích nghe lời hay, vì thuyết phục nàng, Lạc Mộng Khê đương nhiên dựa theo tính cách của nàng ta mà nói.

“Nói vậy đại phu nhân là đã biết việc ấy, mới có thể ba lần bốn lượt trù tính ngươi và ta. Nếu ngươi và ta chết đi, Lạc vương gia không còn chọn lựa, Lạc Tử Hàm sẽ trở thành thái tử phi……”

“Đại phu nhân làm sao mà biết được mật sự của hoàng thất?” Lạc Thải Vân trong lòng nghi hoặc: “Cũng chưa nghe cha nhắc tới, đại phu nhân lại làm sao mà biết được?”

Khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ nhếch lên một tia ý cười trêu tức: Ngươi rốt cục đã hỏi vào vấn đề chính.

“Thải Vân, muội có còn nhớ không, khi Lạc Tử Quận xuất hiện ở Cúc Hoa yến, quốc sư Phùng Thiên Cương từng nói chuyện với hắn, đại phu nhân với ông ta, hình như rất quen thuộc……”

“Ý của ngươi là nói, tin tức của đại phu nhân, là quốc sư tiết lộ cho bà ta?” Lạc Thải Vân kinh hô ra tiếng: Quốc sư có biết trước, tính ra việc này cũng chẳng có gì là lạ……

“Lạc Tử Hàm kiêu ngạo ngang ngược, không xứng làm Lạc vương phi, đại tỷ tướng mạo lại xấu xí, vốn cũng vô duyên với vị trí Lạc vương phi, chính là đại phu nhân trù tính hại ngươi, khiến muội mất cơ hội tốt trở thành Lạc vương phi, thật sự là một việc đáng tiếc.”

Đột nhiên, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì đó: “Thải Vân, nếu đại tỷ đoán không sai, độc mà muội trúng hẳn là do Lạc Tử Quận mang theo……”

“Vì sao nói như vậy?” Trong mắt Lạc Thải Vân lộ ra vẻ kinh ngạc

“Bởi vì lúc đó tiếng xấu của Lạc Tử Hàm đã lan xa rồi, Thanh Hoàng sẽ không để nàng ta làm Lạc vương phi, mà dung mạo của đại tỷ lại xấu xí, đương nhiên cũng không thể trở thành Lạc vương phi. Vì thế, vị trí Lạc vương phi này chỉ còn lại một người là Thải Vân muội thôi.”

Lạc Mộng Khê thành thật khuyên dỗ: “Muội ngẫm lại xem, nếu muội xảy ra chuyện, không thể đảm đương nổi vị trí Lạc vương phi, bất luận thanh danh của Lạc Tử Hàm đã tồi tệ, Lạc vương gia cũng phải thành thân với nàng ta, bởi vì phóng mắt nhìn khắp nơi, nàng ta là người duy nhất có thân phận, địa vị xứng đôi với Lạc vương gia, lại không nghĩ rằng đến cuối cùng, Lạc vương gia thà lấy người xấu nhan như ta, cũng không nguyện lấy người nhẫn tâm như nàng ta……”

Nhìn đôi mắt của Lạc Thải Vân không ngừng biến ảo, Lạc Mộng Khê biết lời nàng nói đã có tác dụng, ho nhẹ hai tiếng, ra lệnh với Băng Lam đang ở phía sau: “Băng Lam, mang đồ lại đây!”

Băng Lam bước nhanh đi đến, cầm hộp gỗ giao cho Lạc Mộng Khê, bàn tay mềm của Lạc Mộng Khê khẽ nâng, hộp bị mở ra, nhất thời, một mùi tươi mát dễ thở bay vào trong mũi, thứ đựng trong hộp, đúng là Thánh địa Tuyết liên hiếm có trên thế gian, có thể khôi phục da thịt bị hư tổn trong thời gian ngắn nhất trở về như lúc ban đầu.

Lạc Thải Vân sinh ra ở Lạc vương phủ, đương nhiên cũng biết điểm tốt của. Nhìn cây Thánh địa Tuyết liên trắng noãn không tỳ vết, tản ra từng trận thơm ngát, hai mắt Lạc Thải Vân sáng lên.

Nhìn ánh mắt tham lam của Lạc Thải Vân, Lạc Mộng Khê tung một trái bom: “Cây Thánh địa Tuyết liên này là sính lễ mà Lạc vương gia đưa cho Mộng Khê, Mộng Khê cảm thấy tứ muội cần nó hơn. Cho nên, mang đến đưa cho tứ muội ……”

Nghe cái tên Nam Cung Quyết, tia sáng trong đáy mắt của Lạc Thải Vân lập tức tối sầm, nồng đậm ưu thương cũng theo đó hiện lên: Cùng Nam Cung Quyết lỡ mất dịp tốt, trong lòng nàng vĩnh viễn đau đớn, đại phu nhân đáng chết, kiếp này, Lạc Thải Vân ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi……

Lạc Mộng Khê ngữ khí ai oán, thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu quan sát phản ứng của Lạc Thải Vân: “Lúc muội bị độc phát tán được khiêng đi, Lạc vương gia đã từng hỏi mọi người, đó là tiểu thư nhà ai, xem ra, lúc ấy Lạc vương gia đã chú ý tới muội rồi……” Lạc Mộng Khê nói dối mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.

“Ngươi nói là sự thật?” Đáy mắt ưu thương của Lạc Thải Vân nhất thời lòe lòe sáng lên, nếu không phải thân thể không thể động đậy, phỏng chừng nàng chắc chắn sẽ vui vẻ mà nhảy xuống giường: “Lạc vương gia thật sự có hỏi tên của ta?”

“Đương nhiên là thật, tại sao ta phải lừa muội.” đáy mắt của Lạc Mộng Khê lóe tia mất tự nhiên: Ta không nên nói nhiều, sự việc đã châm ngòi, ta cũng thu được biến chuyển tốt, miễn cho nhiều lời vô nghĩa, bị nàng ta nhìn ra sơ hở.

“Thải Vân, ngày mai đại tỷ sẽ gả vào Lạc vương phủ, đại phu nhân muốn hại ta cũng hại không được, chỉ có điều, muội và tam phu nhân nhất định phải chú ý, trăm ngàn lần không được trúng quỷ kế của đại phu nhân!” Lạc Mộng Khê thận trọng giao đãi:

“Muội nghỉ ngơi cho tốt đi, đại tỷ còn có việc, đi trước một bước!” Trong giọng nói, che dấu không được vui sướng.

Lạc Mộng Khê nói ra mấy câu cuối cùng, cùng với ngữ khí vui sướng của nàng, đều là cố ý giả vờ, mục đích đương nhiên là muốn kích thích Lạc Thải Vân một chút, dù sao, trong nhận thức của Lạc Thải Vân, nếu nàng ta không có trúng độc, như vậy vị trí Lạc vương phi nhất định là của nàng ta, lúc này lòng mang vui sướng, chờ làm tân nương cũng là nàng ta.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê, khi thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê rời khỏi Hương viên, đáy mắt sưng đỏ của Lạc Thải Vân thoáng hiện hàn quang:

Đại phu nhân, Lạc Tử Hàm, các ngươi hại ta và Quyết lỡ mất dịp tốt, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi, còn nữa Lạc Mộng Khê, Quyết là của ta, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ cướp về……

Sau khi Lạc Mộng Khê rời khỏi Hương viên, chậm rãi đi trên đương nhỏ trong Tướng phủ, từng cơn gió nhẹ thổi qua, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe tia ý cười trêu tức: Bề ngoài của Lạc Thải Vân thoạt nhìn suy nghĩ đơn thuần, không hề có tâm cơ, kì thực vẫn là có mưu kế nhỏ, người khinh thường nàng ta, nói không chừng một khi không cẩn thận, thật sự sẽ bị nàng ta trù tính……

Lạc Mộng Khê đã thành công khơi mào mâu thuẫn giữa Lạc Thải Vân và đại phu nhân, tin rằng trong tương lai không xa, Lạc Thải Vân nhất định sẽ có hành động……

Đây là việc cuối cùng cần làm của Lạc Mộng Khê trước khi xuất giá. Qua đêm nay, nàng sẽ rời khỏi phủ Thừa tướng, người và việc ở nơi này không còn quan hệ nhiều đến nàng, cho dù đại phu nhân muốn hại nàng cũng không dễ dàng như trước nữa.

Chút bất tri bất giác, Lạc Mộng Khê lại trở về Khê viên, nhìn căn phòng tráng lệ, Lạc Mộng Khê cảm thấy nhàm chán, đi ngủ, không buồn ngủ, đọc sách, tạm thời không có hứng thú.

Làm gì bây giờ? Hay là ra ngoài đi dạo một chút, tha hồ khuây khỏa, mấy ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện, tâm tình hết sức buồn bực, huống chi, thời gian Lạc Mộng Khê ở nơi này cũng không ngắn, nhưng mà chỉ ra khỏi Tướng phủ có vài lần.

Tuy rằng Lạc Thừa tướng và Nam Cung Quyết đều phái rất nhiều thị vệ đang âm thầm bảo hộ nàng, nhưng dù sao nàng cũng là chủ nhân, nàng muốn ra ngoài giải sầu, bọn thị vệ đương nhiên sẽ không ngăn trở, chỉ đi theo âm thầm bảo hộ, nhìn ngoài vào chỉ có ba người Băng Lam, Lôi Viễn, Lôi Thanh đi theo mà thôi.

Ra khỏi Tướng phủ, bốn người bước nhanh đi trên đường lớn, trên đường lớn người đến người đi như trước, vô cùng náo nhiệt. Nữ hài tử nha, sẽ luôn cảm thấy hứng thú đối với những thứ mới lạ, vì thế, Lạc Mộng Khê và Băng Lam đi ở phía trước, nhìn đông, nhìn tây, nhìn cái gì cũng cảm thấy tò mò.

Lôi Viễn, Lôi Thanh đi ở phía sau, khuôn mặt lạnh như băng, nhìn không chớp mắt.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa hoa lệ đang chạy đến trước mặt đám người Lạc Mộng Khê. Ngồi trên xe ngựa không phải ai khác, chính la Lăng Khinh Trần vừa xử lý xong việc ở Thương Châu, tiến đến kinh thành đón Lạc Mộng Khê cùng trở về Tô Châu.

Lúc này, Lăng Khinh Trần đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần, đại khái là Thương Châu có chuyện khó xử lý, khuôn mặt anh tuấn của Lăng Khinh Trần có chút tiều tụy, trên chiếc cằm trơn bóng ngày xưa lại ẩn ẩn chòm râu màu xanh lổm chổm.

Trên đường lớn, tất cả sự chú ý của Lạc Mộng Khê và Băng Lam đều tập trung ở những thứ được bày bán trên đường, căn bản không thấy được xe ngựa của Lăng Khinh Trần. Ngược lại Lăng Khinh Trần ngồi trên xe ngựa, khi xe ngựa lướt qua đám người Lạc Mộng Khê, hắn ngửi được mùi hoa khương dã đặc hữu trên người Lạc Mộng Khê……

Lạc Mộng Khê! Lăng Khinh Trần cả kinh, đôi mắt khép hờ đột nhiên mở ra, đáy mắt mỏi mệt mơ hồ hiện lên một tia vui sướng, rất nhanh đã vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài……

Đáng tiếc, ý trời trêu người, thân hình cao lớn của Lôi Viễn, Lôi Thanh vẫn luôn đứng ở phía sau Lạc Mộng Khê và Băng Lam, vô tình che khuất hình bóng của hai người bọn họ. Hơn nữa xung quanh bọn họ luôn có người đến người đi, cho nên, khi Lăng Khinh Trần xuyên qua ô cửa nhỏ trong xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người người đi đi lại lại trên đường, không nhìn thấy hình bóng của Lạc Mộng Khê……

Buông màn xe xuống, Lăng Khinh Trần có chút cười tự giễu, đưa tay lục trong ống tay áo lấy ra khăn lụa, trên mặt khăn lụa thêu hoa lan tinh xảo, ở một góc của khăn lụa, một chữ Khê khéo léo giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động hiện ra, còn có chút mùi hoa khương dã nhàn nhạt như có như không bay vào trong mũi:

Xem ra vừa rồi chỉ là ảo giác của ta, đã đến kinh thành rồi, ta có thể tới Tướng phủ nhìn nàng……

Vừa nghĩ đến có thể lập tức nhìn thấy Lạc Mộng Khê, một hồi trống ngực dồn dập ập tới, Lăng Khinh Trần hít sâu mấy hơi, bình phục tâm tình có chút khẩn trương của mình:

Từ trước đến nay việc buôn bán của ta luôn trăm trận trăm thắng, đối với việc gì cũng có thể quyết định kế sách. Cho dù có núi băng trước mặt, mặt cũng không đổi sắc, đã không còn là người nhút nhát hay ngượng ngùng, nhưng vì sao mới nghĩ đến việc gặp được Lạc Mộng Khê, ta lại khẩn trương như vậy……

“Công tử, người là đi thẳng đến phủ Thừa tướng sao?” Ngoài xe truyền đến giọng hỏi cung kính của xa phu.

Lăng Khinh Trần mâu quang hơi trầm xuống, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong giọng nói bình tĩnh mang theo uy nghiêm: “Về khách điếm trước!”

Ở Thương Châu mấy ngày, Lăng Khinh Trần làm việc nhanh như điến, rốt cục trong khoảng thời gian ngắn nhất, đã khống chế toàn bộ thế cục, không kịp nghỉ ngơi, hắn đã suốt đêm ngồi xe ngựa chạy tới kinh thành.

Tuy rằng hắn chưa soi gương, nhưng cũng biết hắn hiện tại như thế nào, khẳng định là tiều tụy không chịu nổi, không thích hợp đi Tướng phủ gặp Lạc Mộng Khê. Tìm một khách điếm rửa mặt chải đầu trước, khôi phục anh tuấn tiêu sái như lúc xưa, rồi mới đi gặp người trong lòng cũng không muộn.

Lòng tràn đầy vui sướng, khát khao tương lai tốt đẹp của mình và Lạc Mộng Khê, nhưng Lăng Khinh Trần lại không biết, duyên phận của hắn với Lạc Mộng Khê, chưa bắt đầu, đã chấm dứt.

Bốn người Lạc Mộng Khê, Băng Lam, Lôi Viễn, Lôi Thanh đi dạo không mục đích, theo đường lớn đi về phía trước. Không biết qua bao lâu, mấy người đi tới một nơi tương đối hẻo lánh, chỗ ít người, nơi đây cây cối xanh biếc, cỏ xanh mơn mởn, màu sắc rực rỡ, nước sông trong vắt lẳng lặng chảy xuôi, cảnh sắc hết sức mê người.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời đã ở trên đỉnh đầu, linh quang trong đầu Lạc Mộng Khê chợt lóe: “Không bằng, chúng ta dùng cơm trưa ở đây đi. Lôi Viễn, ngươi đi bắt mấy con gà đến đây, Lôi Thanh, ngươi phụ trách bắt cá, Băng Lam, ngươi nhóm lửa!”

Lạc Mộng Khê là chủ nhân, bọn họ là hạ nhân, nàng nói cái gì, chính là cái đó. Đám người Lôi Viễn, Lôi Thanh chỉ có thể tuân thủ, hơn nữa còn có rất nhiều người đang âm thầm bảo hộ nàng, cho nên Lôi Viễn, Lôi Thanh đều nghe lệnh mà đi làm việc.

Băng Lam nhặt được một ít củi đốt mang tới chậm rãi nhóm lửa, Lạc Mộng Khê không có việc gì làm, nhàm chán ở một chỗ đi tới đi lui, lơ đãng ngẩng đầu lên, trông thấy rừng cây phía trước, nhất thời trước mắt sáng ngời: “Băng Lam, ta qua bên kia hái ít quả rừng, ngươi nhóm lửa nhanh lên, phỏng chừng Lôi Viễn, Lôi Thanh sắp về đến rồi!”

Nói xong, không đợi Băng Lam trả lời, Lạc Mộng Khê đã bước nhanh đi về phía rừng cây.

Cây cối trong rừng tuy nhiều, nhưng quả rừng lại rất hiếm, Lạc Mộng Khê tìm cả nửa ngày, cũng chỉ hái được một ít quả rừng có thể ăn, đang muốn tìm tiếp thì bất thình lình một hồi tiếng tiêu du dương quen thuộc không biết vang lên từ đâu, uyển chuyển dễ nghe, ưu mỹ êm tai, như trăm hoa đua nở, như trăm điểu tề minh, lại mang theo nồng đậm ưu thương……

Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài, trong mắt đẹp hiện lên một tia không hờn giận, cầm quả rừng, bước nhanh đến hướng tiếng tiêu truyền đến.

Rất xa, một thân ảnh thon dài màu trắng đang đưa lưng về phía nàng thổi tiêu, Lạc Mộng Khê chậm rãi bước lên, ngữ khí mang theo trêu tức: “Năng lực của đám thị vệ ngươi hẳn là biết rõ, có bọn họ bảo hộ ta, sẽ không ai đến tự mình chuốc lấy phiền phức, trừ phi người nọ không muốn sống nữa. Huống chi, ta cũng không phải tay trói gà không chặt, chỉ có thể mặc người khác xâu xé, ngươi không cần tự mình đến đây……”

Tiếng tiêu im bặt, nam tử áo trắng chậm rãi buông tiêu trong tay xuống, nhẹ nhàng xoay người, nhất thời, hé ra khuôn mặt anh tuấn khiến trời đất biến sắc, nhật nguyệt ảm đạm không ánh sáng. Dung mạo dệt từ ánh trăng, gương mặt chạm khắc từ tuyết, lấy “Tuyệt thế” cũng không đủ để hình dung khuôn mặt tuấn tú hiện ra trước mặt Lạc Mộng Khê.

Tuy rằng Lạc Mộng Khê không biết hắn là ai, nhưng nàng biết, hắn tuyệt đối không phải là Nam Cung Quyết, tuy rằng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cũng tương đương với Nam Cung Quyết.

“Thật ngại, ta nhận nhầm người!” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: Người này mặc dù không phải Nam Cung Quyết, nhưng tiêu kỹ của hắn cũng tương đương với Nam Cung Quyết, vừa rồi là do ta sơ sót, trong tiếng tiêu của Nam Cung Quyết tuy có ưu thương, cũng chỉ chôn sâu ở trong lòng, không cho người ngoài biết. Ưu thương trong tiếng tiêu của người này lại phát ra từ trong tâm, không chút che dấu……

Nam tử kia không chút trách móc, khẽ cười, trong phút chốc, vạn vật trong trời đất biến sắc.

Không biết là có phải Lạc Mộng Khê nhìn nhầm hay không, nàng cảm thấy khi nam tử kia cười, không phải nụ cười bình thường, mà là cười khổ. Hơn nữa, chỉ trong nháy mắt đó, nàng thậm chí có thể cảm giác rõ ràng nồng đậm ưu thương ở trong lòng của nam tử kia: Đây là có chuyện gì……

Nam Cung Quyết thân mang bệnh nặng, thời gian không nhiều, ưu thương trong lòng có thể hiểu được, nhưng vị bạch y này, sắc mặt mặc dù chưa hồi phục lại hồng nhuận, vì hắn vừa rồi mới thổi tiêu, cùng với độ mạnh yếu khi nói chuyện, hắn không bệnh, cũng không trúng độc. Nếu không phải lo cho tính mạng, thì thế gian còn có chuyện gì là không thể giải quyết sao, nhưng vì sao hắn lại ưu thương hơn cả Nam Cung Quyết……

“Bằng hữu của cô nương rất giống tại hạ sao?” Ngữ khí mềm nhẹ, tao nhã, dễ nghe êm tai, nhưng Lạc Mộng Khê lại có thể cảm giác được sự băng lãnh và tuyệt tình trong giọng nói của hắn.

“Thân hình có chút giống nhau, nhưng tướng mạo khác nhau……” Lạc Mộng Khê thản nhiên trả lời, người như thế vừa nhìn đã biết không đơn giản, vẫn nên không chọc vào là tốt nhất: “Tiểu nữ nhận nhầm người, quấy rầy nhã hứng của công tử, mong công tử thứ lỗi, tiểu nữ xin cáo từ, công tử mời tiếp tục!”

Nói xong, Lạc Mộng Khê xoay người, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh về phía trước: Sao lại thế này? Chỉ cần ta tới gần người này, thì sẽ cảm giác rõ ràng cổ nồng đậm ưu thương kia, loại ưu thương này không phải truyền đến từ trên người nam tử kia, mà chẳng hiểu tại sao lại dâng lên trong lòng ta.

Nói chính xác là, cổ ưu thương kia đến từ trái tim của Lạc đại tiểu thư, chẳng lẽ Lạc đại tiểu thư và nam tử kia có liên hệ nào đó……

Nam tử kia làm như không nghĩ tới Lạc Mộng Khê sẽ không chút do dự mà xoay người rời đi, suy tư một lát, dù sao, tướng mạo của mình trong lòng hắn nhất rõ ràng, nữ tử nào nhìn thấy hắn, trong mắt đều lộ ra si mê và ái mộ, cho nên, hắn chán ghét ánh mắt nhìn hắn của các nàng.

Nhưng khi Lạc Mộng Khê nhìn hắn, trong đáy mắt từng có khiếp sợ, nhưng chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, không có chút si mê và ái mộ nào. Nàng đối với hắn, càng không có lưu luyến, nói đi là đi.

“Cô nương, xin dừng bước!” Nam tử kia theo bản năng mở miệng gọi Lạc Mộng Khê lại. Lạc Mộng Khê dừng bước, xoay người nhìn hắn, đáy mắt lóe lên tia nghi hoặc và khó hiểu.

“Không biết quả rừng trong tay cô nương được hái ở đâu?” Ánh mắt của nam tử kia ôn nhu, ngữ khí cũng nhã nhặn hơn rất nhiều.

“Ở trong rừng cây phía trước!” Nhưng mà nơi đó gần như không có trái cây có thể ăn.

“Đa tạ cô nương!” Nam tử kia nói lời cảm tạ, Lạc Mộng Khê khách sáo nói một câu, sau khi xoay người thì đi nhanh về phía trước, chỉ một lát, đã biến mất không thấy bóng dáng.

Ngay tại lúc thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê biến mất không thấy nữa, một đôi vợ chồng chừng bốn mươi tuổi, cầm trường kiếm trong tay, trang phục quái dị không biết từ đâu xuất hiện ở trước mặt nam tử áo trắng, quỳ một gối xuống, cung kính hành lễ: “Tham kiến thiếu chủ!”

“Miễn lễ!” Nam tử áo trắng lạnh lùng đáp một tiếng: “Thánh nữ là ai?”

“Bẩm thiếu chủ, là trưởng nữ của Thừa tướng Lạc Hoài Văn, Lạc Mộng Khê.” Nam tử mặc quần áo quái dị cung kính trả lời: “Lần trước thuộc hạ lệnh Ngũ Tinh Tây Vực đi mời Lạc Mộng Khê, lại bị người khác giết chết……”

“Bị người nào giết chết? Người của phủ Thừa tướng?” Nam tử áo trắng mâu quang âm trầm: Nếu thật sự là như thế, phủ Thừa tướng kia thật đúng là ngọa hổ tàng long!

“Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ không biết, chỉ xác định Ngũ Tinh Tây Vực là bị cao thủ giết chết, vết thương trí mệnh của mấy người đó rất nhỏ, lại sâu, ngay cả máu cũng chưa chảy ra thì đã mất mạng!”

Nam tử áo trắng cúi đầu suy tư một lát: “Tạm thời không cần để ý tới Ngũ Tinh Tây Vực, đem Lạc Mộng Khê mang đến gặp bản cung!”

“Việc này…… Hôm nay chỉ sợ không được!” Trong mắt nam tử mặc quần áo quái dị lộ ra ngượng nghịu.

“Vì sao?” Nam tử áo trắng ngữ khí lạnh như băng làm cho người ta như rơi vào hầm băng tháng chạp, không rét mà run, hơi thở mang nồng đậm ưu thương trong nháy mắt đã khuếch tán, áp lực khiến người khác thở không nổi.

“Bẩm thiếu chủ, Lạc Mộng Khê đã tứ hôn cho Lạc vương Nam Cung Quyết của Thanh Tiêu quốc. Hai người sẽ thành thân vào ngày mai, nay ở Khê viên, ngòai thị vệ của Tướng phủ, còn có người của Nam Cung Quyết đang âm thầm bảo hộ, cho nên, thuộc hạ khó có thể mang Lạc Mộng Khê ra!” Nữ tử mặc quần áo quái dị nhẹ giọng trả lời.

“Vậy các ngươi định khi nào thì mang Lạc Mộng Khê tới gặp bản cung?” Nam tử áo trắng ngữ khí vẫn lạnh như băng.

“Ngày mai!” Nữ tử trung niên ngữ khí khẳng định: “Ngày mai Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sẽ thành thân, trên đường đón dâu, việc đề phòng nhất định sẽ lơi lỏng, đến lúc đó, thuộc hạ sẽ có thời cơ đem thánh nữ mang đến gặp thiếu chủ.”

“Lạc Mộng Khê biết thân thế của bản thân sao?” Nam tử áo trắng ngữ khí lạnh như băng, lại ngầm mang theo nghi hoặc.

“Không biết!” Nam tử trung niên giành trả lời trước: “Mẫu thân của Lạc Mộng Khê, cũng chính là thánh nữ Thượng Mặc của Tuyệt Tình cung chúng ta, nàng vì khó sinh mà mất, cho nên, không ai nói cho nàng thân phận khác của nàng!”

“Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết là thật tâm yêu nhau, hay là uyên ương do hoàng đế chỉ bậy?” Ngữ khí của nam tử áo trắng đột nhiên bình tĩnh lại, hơi nghi hoặc.

“Bẩm thiếu chủ, theo thuộc hạ biết, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ở Cúc Hoa yến đã tặng hoa Cầu cho nhau, nên mới được tứ hôn……”

“Nói cách khác, hai người bọn họ là thật tâm yêu nhau !” Nam tử áo trắng bình tĩnh trong giọng nói ngầm mang theo một tia nhẹ nhàng: “Một khi đã như vậy, không bằng bản cung giúp người hoàn thành ước vọng, thành toàn cho bọn họ……”

“Thiếu chủ, vạn lần không thể!” Nam tử trung niên vội vàng đánh gãy lời nói của nam tử áo tráng, ngữ khí vội vàng: “Cung quy qua nhiều thế hệ của Tuyệt Tình cung, thiếu chủ phải cùng thánh nữ se duyên, nếu không, Tuyệt Tình cung sẽ gặp đại nạn, thánh nữ Thượng Mặc một mình ra khỏi cung, cũng cùng người ngoài thành hôn, khiến trăm năm cơ nghiệp của Tuyệt Tình cung tổn hại hơn phân nửa. Nếu Lạc Mộng Khê lại được gả cho Nam Cung Quyết làm phi, Tuyệt Tình cung của chúng ta sẽ chìm trong tai ương……”

“Đã như vậy, các ngươi còn thất thần làm gì, mau nghĩ biện pháp, trong thời gian ngắn nhất mang Lạc Mộng Khê đến gặp bản cung!” Ngữ khí của nam tử bạch y càng thêm âm lãnh

“Vâng, thiếu chủ!” Thấy nam tử bạch y không hề đề cập đến việc thành toàn cho Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết nữa. Vợ chồng trung niên âm thầm khẽ thở ra: “Lạc Mộng Khê tâm cao khí ngạo, năng lực phi phàm, tất nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện theo chúng ta đến gặp thiếu chủ, hơn nữa, chúng ta đã âm thầm gài người ở bên cạnh thánh nữ, đến lúc đó, nàng chắc chắn sẽ trợ giúp chúng ta một tay……”

“Được rồi, được rồi!” Nam tử áo trắng không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của nam tử trung niên: “Nếu tả hộ pháp đã tự tin như vậy, chuyện của Lạc Mộng Khê sẽ giao cho hộ pháp xử lý……”

Nói xong, nam tử áo trắng không hề để ý tới hai vợ chống trung niên kia, sắc mặt âm trầm đi nhanh về phía trước.

Đúng vậy, hắn chính là một trong tuyệt thế tứ công tử, cung chủ của Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình. Trong mắt người ở bên ngoài, hắn là cung chủ của Tuyệt Tình cung, nắm giữ toàn bộ vận mệnh của Tuyệt Tình cung, kỳ thật, hắn chỉ là thiếu chủ tạm thời, chờ sau khi thành thân xong mới là cung chủ, hơn nữa, hắn cũng là một người cơ khổ có thể tùy ý an bài vận mệnh của Tuyệt Tình cung.

Hắn là cung chủ tương lai của Tuyệt Tình cung, thời khắc hắn được sinh ra kia, vận mệnh của hắn sớm đã được an bài, từ nhỏ phải luyện công, học cách quản lý Tuyệt Tình cung, Sau khi lớn lên, cưới thánh nữ làm vợ, dẫn dắt Tuyệt Tình cung, đi hướng cường thịnh.

Hắn là thiếu chủ, thân thế cao quý, lại không có ai biết, trong lòng hắn rất đau khổ. Vận mệnh của hắn cho tới bây giờ không phải do hắn lựa chọn, vô luận hắn yêu hay không yêu thánh nữ, hắn đều phải cưới nàng làm vợ, vô luận hắn có muốn làm cung chủ của Tuyệt Tình cung hay không, hắn cũng phải làm, bởi vì đấy là vận mệnh của hắn, hắn trốn không thoát. Cả đời này, hắn nhất định vì Tuyệt Tình cung mà sống, cho đến khoảnh khắc sinh mệnh kết thúc.

Vì nguyện vọng của bản thân mà sống, hắn chỉ có thể nghĩ.

Sau khi Lãnh Tuyệt Tình rời đi, không đi đâu khác, mà vào rừng cây mà Lạc Mộng Khê nói. Đây là lần đầu tiên hắn xuất cung, giống như một đứa nhỏ lớn xác, đối với hết thảy bên ngoài, đều cảm thấy tò mò, kỳ thật, hắn cũng vừa mới tròn hai mươi tuổi, áp lực sống trong Tuyệt Tình cung hàng năm, làm cho hắn trưởng thành quá sớm, gánh nặng trên vai không hợp với lứa tuổi.

Trong rừng cây có quả rừng, nhưng còn chưa chín, phần lớn không thể ăn, Lãnh Tuyệt Tình theo rừng cây đi vào bên trong, một tiếng cười duyên của nữ tử truyền vào trong tai, Lãnh Tuyệt Tình trong lòng sinh tò mò, theo bản năng đi về hướng âm thanh truyền đến.

Bên dòng suối nhỏ, Lạc Mộng Khê đã nướng xong món ăn thôn quê, tản ra mùi thơm mê người. Đồ ngon ở trước mặt, Lôi Viễn, Lôi Thanh, Băng Lam cũng bất chấp phân biệt chủ tớ, một người cầm một cái đùi gà lớn gặm lại gặm……

“Ăn ngon, ăn ngon thật…… Tiểu thư, không thể tưởng được thủ nghệ của người lại tốt như vậy……” Băng Lam vừa ăn vừa liên tục tán thưởng.

Lạc Mộng Khê khẽ cười, lật cá nướng trên đống lửa, đang muốn nói chuyện, một cỗ hơi thở ưu thương lại từ trong lòng dâng lên, Lạc Mộng Khê hơi hơi nhíu nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được Lãnh Tuyệt Tình đứng ở bên cạnh rừng cây, cách bọn họ hơn hai mươi thước, lúc này đang dung ánh mắt ưu thương nhìn phía bọn họ.

Cuộc sống như vậy mới là cuộc sống của người bình thường, không phải sao? Có vui có buồn, có suy nghĩ, có tình cảm, không giống ta, vĩnh viễn cũng chỉ có một loại cảm xúc.

Người này tại sao lại suốt ngày ưu thương như vậy, càng lạ hơn là, khối thân thể này không chỉ có thể cảm giác được ưu thương của hắn, mà còn có thể phát ra ưu thương đồng cảm với hắn……

Đợi một chút, sự ưu thương của nam tử kia có thể lôi cuốn khối thân thể này, vậy sự vui vẻ của khối thân thể này có phải cũng có thể cuốn hút hắn hay không. Không phải Lạc Mộng Khê muốn làm cho Lãnh Tuyệt Tình vui vẻ, chính là, nàng không muốn để bản thân bi thương khó hiểu.

Nghĩ xong, cầm lấy một con cá đã nướng chín, Lạc Mộng Khê đứng dậy đi về hướng Lãnh Tuyệt Tình. Lôi Viễn, Lôi Thanh nhìn theo hướng Lạc Mộng Khê, thấy được Lãnh Tuyệt Tình, mâu quang phát lạnh, lắc mình chắn trước người Lạc Mộng Khê: “Tiểu thư!”

“Không có việc gì, chúng ta vừa rồi đã gặp qua, nếu hắn muốn giết ta, căn bản sẽ không chờ tới bây giờ!” Nói xong, Lạc Mộng Khê lướt qua Lôi Viễn, Lôi Thanh, chậm rãi đến gần Lãnh Tuyệt Tình.

Theo Lạc Mộng Khê tới gần, hơi thở ưu thương của Lãnh Tuyệt Tình dần dần trôi đi, trở thành một cỗ vui sướng lan khắp toàn thân: “Này tặng cho ngươi! Ta nướng, nếm thử xem!”

Đáy mắt Lạc Mộng Khê tràn đầy ý cười vô ưu vô lo, Lãnh Tuyệt Tình quả thực lấy làm kinh hãi: Cảm xúc vui vẻ của nàng, lại có thể cuốn hút ta……

Theo bản năng đưa tay tiếp nhận cá nướng trong tay Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình đưa tới gần miệng khẽ cắn một miếng, nhất thời mùi thịt tươi ngon ngập tràn trong khoang miệng: “Hương vị không tệ……”

Lạc Mộng Khê khẽ cười, đang muốn nói chuyện, bất thình lình tiếng gọi của Lôi Viễn vang lên bên tai: “Đại tiểu thư, thời gian không còn sớm, lão gia sắp trở về, chúng ta hồi phủ thôi!”

“Được, biết rôi!” Lạc Mộng Khê trả lời một tiếng, quay đầu nhìn Lãnh Tuyệt Tình: “Ngươi từ từ ăn đi, ta đi về trước!” Cảm xúc của ta quả nhiên cũng có thể cuốn hút hắn, hắn với Lạc đại tiểu thư rốt cuộc là có quan hệ gì……

Đám người Lôi Viễn, Lôi Thanh thu dọn bờ sông xong thì bảo hộ Lạc Mộng Khê rời khỏi nơi này. Nhìn thân ảnh mọi người càng lúc càng xa, đáy mắt luôn ưu thương của Lãnh Tuyệt Tình lại hiện lên ý cười:

Nàng hẳn là thiên kim nhà giàu, cuộc sống thường ngày vô ưu vô lo, thừa dịp cha mẹ xuất môn, mang theo hạ nhân của mình lén chạy đến đây du ngoạn, bây giờ vội chạy về trước khi cha mẹ trở lại, cuộc sống như vậy mới chân thực nhất……

Nghĩ đến thân thế của mình, ánh sáng vừa mới dâng lên trong đáy mắt của Lãnh Tuyệt Tình trong phút chốc đã tiêu tán, ý cười chua sót trên khóe miệng càng đậm: Vận mệnh của ta cho tới bây giờ đều không phải do ta làm chủ, Lạc Mộng Khê đã có người trong lòng, nàng không thương ta, ta cũng không thích nàng, nhưng lại phải đi chia rẽ nhân duyên của nàng, sau đó cùng nàng kết hợp……

So sánh với nhau, ta thật hy vọng mình là một người bình thường, cho dù sinh ở gia đình bình dân cũng được, ít nhất không có nhiều khổ tâm như vậy……

Hương vị cá nướng rất ngon, nhưng khi Lãnh Tuyệt Tình ăn vào trong miệng, đã mất đi loại mỹ vị khi có Lạc Mộng Khê ở đây, biến thành chua sót không chịu nổi……

Lại nói Lăng Khinh Trần ngồi xe ngựa đi vào trong một khách điếm, sau khi tắm rửa rửa mặt chải đầu, cảm thấy thỏa đáng, đang muốn tiến đến Tướng phủ gặp Lạc Mộng Khê, thì truyền vào trong tai tiếng nói chuyện của một bàn khách trong khách điếm: “Ngày mai là đại hôn của Lạc vương gia và đại tiểu thư của Tướng phủ Lạc Mộng Khê, các ngươi có muốn đi uống rượu mừng hay không?”

“Chúng ta cũng có tư cách đi sao?” Tên còn lại trong lòng khó hiểu: “Chúng ta chỉ là dân thường!”

“Lạc vương phủ đã dán bảng, mặc kệ là quan to quý nhân, thường dân, đều là khách, chỉ cần nguyện ý nói tiếng chúc mừng, thì có thể ăn hỉ yến……” Người nọ trả lời.

“Bạo tay như vậy, ngày mai chúng ta nhất định phải đi……” Lại một người mở miệng.

Lăng Khinh Trần chỉ cảm thấy oanh một tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng: Bọn họ đang nói cái gì, ngày mai Mộng Khê sẽ gả cho Nam Cung Quyết, điều này sao có thể, Lạc Thừa tướng rõ ràng đã gả Mộng Khê cho ta……

“Mấy vị tiểu ca, tại hạ nghe nói đại tiểu thư kia của Tướng phủ dung mạo xấu như quỷ, người gặp người sợ, vì sao nay lại đột nhiên được gả cho Lạc vương gia tuấn mỹ vô song?” Lăng Khinh Trần nói thử.

Mấy người đang nói chuyện chuyển ánh mắt chuyển nhìn Lăng Khinh Trần: “Công tử là người nơi khác đến!”

Lăng Khinh Trần lễ phép cười: “Đúng vậy, tại hạ vừa vào kinh thành!”

“Khó trách ngươi lại không biết!” Mấy người kia khẽ thở dài: “Lạc đại tiểu thư mặc dù bị trúng độc hủy dung, nhưng là nữ chủ hào kiệt, ở Cúc Hoa yến vì làm sáng tỏ tiếng oan của mình, đã trừng trị ngụy quân tử Cảnh vương Nam Cung Phong, làm cho dân chúng như chúng ta cũng thấy rõ bộ mặt thật của hắn, hả lòng hả dạ!”

“Lạc vương bởi vậy mới ái mộ Lạc đại tiểu thư, vì thế xin Hoàng Thượng tứ hôn, tài tử giai nhân sẽ thành thân thuộc……”

Lạc Hoài Văn, ngươi là kẻ tiểu nhân ti bỉ lật lọng! Lăng Khinh Trần mâu quang phát lạnh, không chờ mấy người kia nói xong, thân hình vừa chuyển, mấy người kia chỉ cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua, thân ảnh thon dài của Lăng Khinh Trần trong nháy mắt đã ra ngoài khách điếm……

Sau khi Lăng Khinh Trần ra khỏi khách điếm, nổi giận đùng đùng đi nhanh đến Tướng phủ, sau khi đi vào, không để ý đến bọn thị vệ ngăn trở, lập tức xông vào: “Lạc Hoài Văn, Lạc Hoài Văn……”

“Lăng công tử, ty chức đã nói rồi, Thừa tướng, phu nhân đều được Hoàng Thượng mời vào hoàng cung dự tiệc, không có ở trong phủ!” Vương quản gia đi theo phía sau Lăng Khinh Trần, bất đắc dĩ thở dài.

Lăng Khinh Trần cơ hồ bay hơn phân nửa Tướng phủ, không hề nhìn thấy bóng dáng Lạc Hoài Văn, đại phu nhân, tam phu nhân, rốt cục cũng tin lời nói của Vương quản gia.

Thế lực của Lăng Khinh Trần đều tập trung ở Giang Nam, ở kinh thành cũng không nhiều, cho nên, xông Hoàng cung tìm Lạc Hoài Văn hỏi rõ nguyên nhân khẳng định là không có khả năng.

Nhưng mà, hắn có thể đi tìm Lạc Mộng Khê, dù sao, Lạc Hoài Văn là hứa gả Lạc Mộng Khê cho hắn trước, hắn mang Lạc Mộng Khê đi cũng là hợp tình hợp lý. Thị vệ Lạc phủ tất nhiên lợi hại, nhưng ở trong mắt Lăng Khinh Trần hắn, căn bản là một kích đã không chịu nổi.

Nhìn ra ý đồ của Lăng Khinh Trần, Vương quản gia vội vàng ngăn cản: “Lăng công tử, đại tiểu thư ngày mai sẽ xuất giá, hiện tại không thể gặp khách!” Ngộ nhỡ hắn mang đại tiểu thư đi, ngày mai không có người đến Lạc vương phủ, phủ Thừa tướng sẽ phạm vào tội khi quân, như vậy sẽ bị chém đầu!

“Cút!” Lăng Khinh Trần huy chưởng đánh tới Vương quản gia đang ngăn cản hắn, sắc mặt âm trầm bước nhanh đi hướng Khê viên.

Không thể không nói, Lăng Khinh Trần và Lạc Mộng Khê thật sự vô duyên. Khi Lăng Khinh Trần ở Tướng phủ gào thét tìm Lạc Thừa tướng, Lạc Mộng Khê đã mang theo đám người Băng Lam đám trở về Tướng phủ, khi Lăng Khinh Trần bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Khê viên, đi tìm Lạc Mộng Khê, thì Lạc Mộng Khê vừa mới đi vào phòng, đóng cửa lại.

“Tiểu thư, giá y* của người đã đưa tới, thử xem có vừa không.” Băng Lam cầm giá y đi hướng Lạc Mộng Khê.

(*Giá y: Đồ cưới)

Lạc Mộng Khê nằm nghiêng trên giường lớn mềm mại, giương mắt nhìn giá y đỏ thẫm: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, chờ sau khi tỉnh dậy sẽ thử!” Nói xong, không đợi Băng Lam trả lời, Lạc Mộng Khê đã kéo chăn qua đầu: Thành thân, thật sự là việc đáng ghét……

Lạc Mộng Khê ngủ rồi, đương nhiên không thể thử giá y, Băng Lam đem xếp giá y lại, đặt ở trên bàn, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Lăng Khinh Trần đi khắp Đại Giang Nam Bắc, kinh nghiệm giang hồ phong phú, ngay khi hắn sắp tới Khê viên, đã nhận ra người canh giữ ở ngoài Khê viên đều là cao thủ, dù vậy, Lăng Khinh Trần hắn cũng sẽ không dễ dàng chịu thua!

Người bảo hộ Lạc Mộng Khê ở một nơi bí mật gần đó, cho nên thoạt nhìn từ ngoài vào, Khê viên không có một bóng người, Lăng Khinh Trần mâu quang hơi trầm xuống, đang muốn đi vào Khê viên, bất thình lình hai thị vệ không biết xuất hiện từ đâu, chặn đường đi của hắn: “Công tử xin dừng bước!”

“Tránh ra!” Lăng Khinh Trần ngữ khí âm lãnh, đáy mắt thoáng hiện hàn quang.

“Thực xin lỗi công tử, không có phận sự không được tiến vào Khê viên!” Hai thị vệ kia khuôn mặt lạnh như băng, lời lẽ chính nghĩa.

Muốn chết! Lăng Khinh Trần không giải thích nhiều, mâu quang phát lạnh, chưởng lực chém ra, nội lực cường thế đem hai gã thị vệ đánh ra xa hơn mười thước.

Chướng ngại đã được loại bỏ, Lăng Khinh Trần đang muốn đi vào Khê viên, thì đột nhiên rất nhiều thị vệ xuất hiện, chặn đường đi của hắn……

Trong mông lung, bên tai truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, Lạc Mộng Khê mơ mơ màng màng giật chăn ở trên đầu ra, tiếng đánh nhau càng thêm rõ ràng, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Đám người đại phu nhân sẽ không phải chó cùng rứt giậu chứ, lúc này phái người đến ám sát ta, căn bản chính là muốn chết……

Canh giữ ở ngoài Khê viên, thị vệ của Tướng phủ và Lạc vương phủ đều là cao thủ tuyệt đỉnh, cho nên, Lạc Mộng Khê không lo bọn họ thất thủ, bọn họ không thể thua, nàng khẳng định không có việc gì, cho nên, trở mình một cái, tiếp tục ngủ tiếp!

Ngoài Khê viên, đánh nhau vẫn còn tiếp tục, võ công của Lăng Khinh Trần không tệ, thân ảnh thon dài như thiên ngoại phi tiên bay lên bay xuống, không lâu sau, đã có rất nhiều thị vệ của Tướng phủ bị đánh ngã trên mặt đất……

“Vị công tử này xin dừng tay!” Một nam tử trẻ tuổi không biết xuất hiện từ đâu, gấp giọng ngăn mọi người đang đánh nhau, hắn là Lưu Phong, trợ thủ đắc lực bên người Nam Cung Quyết, tuy rằng thị vệ của Tướng phủ cùng hắn không quen biết, nhưng mà, cũng đều là thị vệ, hắn không nhẫn tâm nhìn bọn hắn thê thảm như vậy.

Mọi người nghe theo lời Lưu Phong, ngừng đánh nhau: “Vị công tử này, chúng ta ở đây là vì bảo hộ an nguy của Lạc đại tiểu thư, công tử chắc hẳn không phải đến ám sát Lạc đại tiểu thư, cho nên, chúng ta không muốn làm công tử khó xử, cũng thỉnh công tử không nên làm khó người đang phụng mệnh hành sự như chúng ta!”

Lăng Khinh Trần cũng là người thông minh, hắn có thể cảm nhận được võ công của Lưu Phong không tệ, hơn nữa, cũng nhận thấy được võ công của nhóm người đang âm thầm ẩn tàng so với thị vệ này còn cao hơn rất nhiều, nếu lấy thực lực của hắn, muốn ở trước mắt mấy người này mang Lạc Mộng Khê đi, có chút khó khăn……

“Bản công tử lần này đến đây, là vì muốn gặp Lạc đại tiểu thư!” Chờ sau khi nhìn thấy Mộng Khê, ta sẽ chớp thời cơ mang nàng rời đi, những người này không hề chuẩn bị, hẳn là không đủ gây nguy hiểm.

“Thực xin lỗi công tử, Lạc đại tiểu thư vì chuẩn bị hôn sự, rất mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, tạm thời không thể gặp khách!” Lưu Phong ngữ khí thành khẩn: “Nếu công tử muốn gặp đại tiểu thư, không bằng ngày mai đến Lạc vương phủ ăn tiệc……”

“Không cần, nếu Mộng Khê mệt đã nghỉ ngơi, bản công tử cáo từ, nếu các ngươi giải thích nguyên nhân sớm một chút, tại hạ đã không xông vào!” Lưu Phong nói đến đây, Lăng Khinh Trần mới ý thức được, lấy tính cách của Lạc Mộng Khê, tất nhiên khi nghe được tiếng đánh nhau sẽ xuất hiện, hắn cùng với bọn thị vệ đánh nhau bên ngoài đã lâu như vậy, Lạc Mộng Khê ở trong phòng vẫn không có động tĩnh, vậy chỉ có một khả năng:

Lạc Mộng Khê đang bị người khác khống chế, nói cách khác, lần này gả cho Nam Cung Quyết làm phi, không phải là do nàng tự nguyện……

Còn có, vừa rồi hắn đang nóng vội, chưa từng ý thức được, trước khi Lạc Mộng Khê thành thân một ngày, đám người Lạc Thừa tướng lại bị mời vào Hoàng cung, việc này không phù hợp quy cũ, hơn nữa Tướng phủ này lại có hai nhóm người cùng bảo hộ Lạc Mộng Khê, căn bản chính là làm điều thừa.

Nói cách khác, một nhóm người khác có khả năng sẽ mượn danh nghĩa bảo hộ mà theo dõi Lạc Mộng Khê, đám người Lạc Thừa tướng kia tiến cung, thoạt nhìn đều không phải đơn giản như vậy, hết thảy mọi việc đều im lặng chứng minh rằng: Lạc Mộng Khê gả cho Nam Cung Quyết là bị ép buộc……

Lăng Khinh Trần tìm lý do thích hợp nhất, cũng không bị người khác hoài nghi, xoay người rời đi, nhìn thân ảnh của hắn càng lúc càng xa, ý cười trên mặt Lưu Phong đã biến mất không thấy nữa, lúc này đầy mặt nghiêm nghị: “Người đâu, đi điều tra thân phận thật sự của hắn!”

Đèn hoa được thắp lên, màn đêm buông xuống, Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết đang ngồi ở trong viện một mình uống trà, ánh mắt thâm thúy nhìn phía xa xa, mơ hồ mang theo một tia ý cười làm cho người ta không dễ phát hiện.

“Nam Cung Quyết, ngày mai ngươi sẽ thành thân, còn có tâm tư ở đây uống trà sao, đã thử lễ phục chưa?”

Cùng với giọng hỏi trêu tức, thân ảnh màu lam thon dài của Bắc Đường Diệp đã ngồi phía đối diện với Nam Cung Quyết, không chút khách khí cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chén: “Sau đêm nay, ngươi sẽ không phải một mình ở trong này tự châm tự uống nữa……”

“Bắc Đường Diệp, gần đây hình như ngươi rất rảnh rỗi.” Nam Cung Quyết ngữ khí bình tĩnh, làm cho người ta nghe không ra ý tứ thật sự trong lời nói của hắn.

“Là Nam Cung Quyết ngươi thành thân, không phải Bắc Đường Diệp ta, ta đương nhiên rảnh rỗi!” Bắc Đường Diệp ngữ khí mang theo trêu tức: “Được rồi, không giỡn với ngươi nữa, ta tới tìm ngươi là muốn nói cho ngươi biết, chiều nay, có kẻ muốn xông vào Khê viên, đã bị đám ngươi Lưu Phong ngăn cản, chỉ có điều, nhìn dáng vẻ của hắn, không giống như muốn đi giết Lạc Mộng Khê ……”

“Điều tra rõ thân phận của người nọ chưa?” Nam Cung Quyết uống cạn chén trà, ngữ khí bình tĩnh.

“Đã sai người đi điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả!” Bắc Đường Diệp trêu tức mâu quang lóe tia ngưng trọng:

“Ngày mai ngươi cùng Lạc Mộng Khê thành thân, hôm nay người nọ lại muốn xông vào Khê viên gặp Lạc Mộng Khê, việc này chỉ sợ không đơn giản, ngươi phải sớm chuẩn bị, đề phòng hôn sự ngày mai sẽ xảy ra biến cố……”

“Ngươi cứ yên tâm, bổn vương cam đoan, cho dù trời đất sụp đổ, hôn sự ngày mai tuyệt đối sẽ không xảy ra biến cố gì!” Nam Cung Quyết hơi trầm hạ mí mắt, đáy mắt lóe ra kiên định và ngoan quyết!

Cùng lúc đó, Lăng Khinh Trần cũng đang ngồi ở trong biệt viện, sắc mặt âm trầm, uống từng ngụm từng ngụm rượu: Ta chỉ đi có một thời gian ngắn, Mộng Khê đã trở thành tân nương của người khác, sớm biết sẽ như thế này, lúc trước ta sẽ chờ Mộng Khê trở về rồi mang nàng rời đi……

Một trận cuồng phong thổi qua, một hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện ở trước mặt Lăng Khinh Trần, quỳ một gối xuống: “Tham kiến chủ nhân!”

“Miễn lễ, sự tình điều tra thế nào rồi?” Lăng Khinh Trần nhìn như bình tĩnh nhưng trong giọng nói mơ hồ ngầm mang theo sốt ruột.

“Bẩm chủ nhân, nhóm người khác ở ngoài Khê viên lúc bắt đầu Cúc Hoa yến, đã canh giữ ở Khê viên rồi, thuộc hạ đã tra ra, nhóm người kia thật ra là người của Lạc vương phủ……”

Hắc y nhân nói ra mọi việc mà mình điều tra được, từng việc từng việc nói rõ với Lăng Khinh Trần. Lăng Khinh Trần nghe xong, mâu quang hơi hơi lóe lóe, nhẹ nhàng khoát tay áo: “Ngươi lui xuống đi!”

Khi toàn bộ trong viện chỉ còn lại có một người là Lăng Khinh Trần, sắc mặt Lăng Khinh Trần càng ngày càng trầm, đáy mắt mơ hồ thoáng hiện hàn quang: Xem ra suy đoán của ta là đúng, Mộng Khê sớm đã bị Nam Cung Quyết khống chế, ở Cúc Hoa yến cùng hắn đính tình, cũng là bị hắn ép buộc……

Nam Cung Quyết, Mộng Khê không thích ngươi, ngươi không có tư cách buộc nàng phải gả cho ngươi, hôn lễ ngày mai, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi mãn nguyện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.