Chương 3: Thân thế bi thảm
Trong mông lung, Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy miệng khô dị thường, trên cao ánh mặt trời chiếu xuống chói chang khiến nàng khó thở. Mơ mơ màng màng mở mắt, lúc này Lạc Mộng Khê phát hiện mình đang quỳ rạp trên mặt đất.
Khóe mắt nhìn thấy cách đó không xa là cây cối xanh biếc, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên xoay người ngồi dậy, lúc này nàng mới phát hiện, nàng đang ngồi ở bờ sông, vạt áo phía dưới vẫn còn ngâm ở trong nước.
Chuyện gì đã xảy ra? Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, trên mình mặc quần áo và trang sức cổ đại, cùng một đôi hài nhỏ đơn giản, rõ ràng không phải là hai tay của mình. Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Ta không phải bị Âu Thần bắn chết rồi sao?
Lúc Lạc Mộng Khê còn đang âm thầm buồn bực thì một phần trí nhớ xa lạ ở trong đầu Lạc Mộng Khê tản ra: Hiện đại Lạc Mộng Khê xác thực đã chết, nhưng hồn phách của nàng đã rời khỏi thân thể đến cổ đại nhập vào trên người nữ tử cũng được gọi là Lạc Mộng Khê này.
Lạc Mộng Khê ở cổ đại là trưởng nữ của phủ Thừa tướng, cũng chính là do tiểu thiếp sinh ra. Sau đó vì mẫu thân khó sinh mà chết, mọi người cho rằng chính nàng đã hại chết mẫu thân nên đem nàng ném vào Phế viên, là Tuân nhũ mẫu [Bà vú của mẫu thân Lạc Mộng Khê] một tay cưu mang nàng. một năm trước, Tuân nhũ mẫu mất, Lạc Mộng Khê ra ngoài thành đứng trước mộ thắp hương cho bà thì gặp Nam Cung Phong bị trúng kịch độc.
Lúc ấy tính mạng của Nam Cung Phong đang nguy hiểm đã đưa ra đề nghị, chỉ cần Lạc Mộng Khê nàng giải độc cho hắn thì nàng muốn gì cũng đươc. Lạc Mộng Khê tâm tư đơn thuần, không nghĩ tới Nam Cung Phong muồn báo ơn, chỉ cảm thấy cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nên không chút do dự làm theo phương pháp mà Nam Cung Phong nói.
Kết quả, độc trong người Nam Cung Phong đã được giải, bởi vì hắn đem độc tố trong cơ thể của mình bức qua cơ thể của Lạc Mộng Khê!
Lạc Mộng Khê chỉ là một nữ tử bình thường, bị cực độc nhập vào cơ thể, nàng đương nhiên không chịu nổi, thân thể tựa như sắp nổ tung, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, mà Nam Cung Phong đã khôi phục như bình thường cũng không thèm liếc mắt nhìn đến Lạc Mộng Khê đang vô cùng thống khổ, chỉ ném một tín vật như bố thí rồi đứng dậy rời đi:
“Chờ bổn vương chiến thắng trở về, ngươi hãy mang tín vật này đến tìm bổn vương!”
Duyên phận trùng hợp, lúc Nam Cung Phong rời đi không lâu thì có một thần y dạo chơi đi ngang qua giúp Lạc Mộng Khê giải độc. Tuy rằng phần lớn độc đã được giải, nhưng bởi vì độc đã xâm nhập vào nội tạng, căn bản không thể thanh trừ hết được. Đó là lý do vì sao dung nhan của Lạc Mộng Khê trở nên xấu xí.
Thần y lúc sắp đi nói với Lạc Mộng Khê rằng: “Độc trong người ngươi chính là thiên hạ kì độc, người thường chỉ cần trúng độc quá ba canh giờ sẽ mất mạng, cho dù người võ công cao cường cũng bị khắc chế tuyệt đối không sống quá mười hai canh giờ. Người luyện võ đều biết đến sự lợi hại của độc này, ta tin người đem độc bức vào cơ thể ngươi cũng sẽ biết……”
Sau khi trở lại Tướng phủ, Lạc Mộng Khê mới biết được, Khang vương Nam Cung Dạ khởi binh tạo phản. Trong cung hoàng đế, hoàng tử, phi tần chạy trốn khắp nơi, toàn bộ Thanh Tiêu quốc nhất thời lâm vào hỗn loạn.
Một năm sau, Nam Cung Dạ bị đánh bại được ban thưởng rượu độc, Cảnh vương Nam Cung Phong trở về, dán thông báo muốn tìm nữ tử một năm trước giúp hắn giải độc.
Lúc Lạc Mộng Khê cầm tín vật do dự muốn hay không đi gặp Nam Cung Phong thì gặp muội muội của nàng, cũng chính là Thừa tướng phu nhân sinh ra, được sủng ái nhất trong phủ Lạc Tử Hàm.
Không thể không nói, Lạc Tử Hàm so với Lạc Mộng Khê khôn ngoan hơn nhiều, nói bóng nói gió liền biết được thứ mà Lạc Mộng Khê đang cầm trong tay chính là thứ mà nữ tử trong thiên hạ đều mơ ước, tín vật của Cảnh vương.
Lạc Tử Hàm nói muốn nhìn thử tín vật, Lạc Mộng Khê không chút nghi ngờ liền đem tín vật đưa cho Lạc Tử Hàm. Ai ngờ, Lạc Tử Hàm vừa cầm tín vật trên tay liền sai người chuẩn bị xe ngựa nói muốn lấy thân phận ân nhân cứu mạng đi gặp Cảnh vương.
Lạc Mộng Khê cùng nàng tranh cãi, liền bị nha hoàn bên người của Lạc Tử Hàm ra sức đánh, cuối cùng đành trơ mắt nhìn Lạc Tử Hàm cầm tín vật của mình đắc ý, vênh vang ngồi trên xe ngựa đi đến Cảnh vương phủ.
Sau đó, Cảnh vương đương nhiên thực hiện lời hứa lúc trước đối với Lạc Mộng Khê, trước mặt mọi người trong Tướng phủ, đối với ân nhân cứu mạng giả mạo Lạc Tử Hàm ra sức che chở, trong lời nói còn mơ hồ lộ ra: vì muốn báo ơn cứu mạng sẽ lập Lạc Tử Hàm làm Vương phi.
Lạc Mộng Khê giải thích với mọi người rằng tín vật đó là của nàng không phải của Lạc Tử Hàm, thế nhưng mọi người đều không tin, ngược lại cười nhạo nàng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Muốn bay lên đầu làm phượng hoàng đến điên rồi, nữ tử xấu xí do tiểu thiếp sinh ra sao xứng với thân phận cao quý của Cảnh vương.
Lạc Mộng Khê nhiều lần đi tìm Nam Cung Phong để giải thích về chuyện tín vật, đều bị thị vệ lấy cớ Cảnh vương bận việc không rảnh tiếp khách. Ngày khác, Lạc Mộng Khê lại đến Cảnh vương phủ thì một gã thị vệ nói cho nàng biết, Cảnh vương vào giờ tý [từ 23h tối đến 1h sáng] sẽ đi Thập Lí đình, giải quyết chuyện xong nếu có thời gian rảnh sẽ gặp nàng.
Vì thế Lạc Mộng Khê cố nén sợ hãi, đêm khuya đi đến Thập Lí đình, nhưng nàng chờ đến không phải là Cảnh vương, mà là hai gã lưu manh. Ngay khi ai gã đó xé rách quần áo của Lạc Mộng Khê thì Cảnh vương Nam Cung Phong lại mang theo rất nhiều thị vệ xuất hiện, đối với việc gặp Lạc Mộng Khê rất thờ ơ lạnh nhạt……
Trí nhớ cuối cùng của Lạc Mộng Khê ở cổ đại là: Cảnh vương Nam Cung Phong đến khu săn bắn săn thú, nàng đuổi theo đến khu săn bắn, giải thích không có kết quả còn bị Cảnh vương đánh một chưởng. Mọi người đi rồi, nàng thất vọng, đau khổ đi đến bờ sông thì bị người ta đánh rơi xuống sông.
Trí nhớ của Lạc Mộng Khê ở cổ đại cũng không nguyên vẹn, chủ yếu là xoay quanh ba người: Tuân nhũ mẫu, Nam Cung Phong, Lạc Tử Hàm, xem ra lúc nàng còn sống, ba người này có ảnh hưởng lớn nhất đối với nàng.
Có được một phần trí nhớ của khối thân thể này, Lạc Mộng Khê cười khổ lắc đầu: Lạc Mộng Khê, ngươi rất đơn thuần, dựa theo cách nói của tên thần y kia, Nam Cung Phong cũng biết ngươi không sống được lâu, sau khi hắn chiến thắng trở về liền dán thông báo tìm kiếm ngươi, chính là muốn mượn việc này để chứng tỏ mình là người trọng tình trọng nghĩa sao, lấy lợi từ việc này để kiếm danh thơm sao, tạo hình tượng tốt đẹp trong lòng lê dân bách tính cùng quan lại trong triều đình sao.
Nhưng hắn không nghĩ tới ngươi có thể sống sót, càng không nghĩ tới Lạc Tử Hàm cầm tín vật để tìm hắn, Nam Cung Phong thân thể trúng cực độc, cho dù trước kia không biết loại độc này, nhưng sau đối với độc này chắc chắn có nghiên cứu, Nam Cung Phong biết võ công có nội lực áp chế độc tính, sau khi giải độc tự nhiên cũng sẽ bình yên vô sự.
Ngươi nói một câu rất đúng, Lạc Tử Hàm là nữ tử bình thường, nếu nàng thật sự bị trúng cực độc căn bản không có khả năng không mất một sợi lông nào mà đứng ở trước mặt mọi người, việc này một người bình thường còn hiểu được tại sao Nam Cung Phong lại không biết.
Lúc ở khu săn bắn, Nam Cung Phong đánh ngươi một chưởng, chính là không muốn cho ngươi nói thêm gì nữa, nếu không, chắc chắn sẽ có người sinh nghi.
Lạc Tử Hàm là mỹ nhân, mà ngươi lúc này diện mạo lại xấu như quỷ, Lạc Tử Hàm là Tướng phủ phu nhân sinh ra, thân phận tôn quý, nhận hết sủng ái, mà ngươi là do tiểu thiếp sinh ra, thân phận thấp kém.
Lại so sánh Lạc Tử Hàm với ngươi một người ở trên cao, một kẻ ở dưới thấp. Người thông minh đều biết phải chọn như thế nào.
Ở Thập Lí đình tìm người vũ nhục ngươi, chính là muốn làm bại hoại danh dự của ngươi, làm cho người đời không tin lời nói của ngươi, ở gần khu săn bắn đem ngươi đẩy mạnh xuống sông, là muốn cho ngươi vĩnh viễn ngậm miệng, không thể đem chân tướng truyền ra bên ngoài.
Từ hai sự kiên trên có hai người khả nghi, một là Lạc Tử Hàm, người còn lại là Nam Cung Phong.
Nói đến Nam Cung Phong vong tình bội nghĩa này, Lạc Mộng Khê lại nghĩ đến Âu Thần bạn trai kiếp trước của nàng, ai có thể tin được, hai người hơn hai mươi năm tình cảm lại không bằng vinh hoa phú quý hư ảo kia.
Âu Thần yêu nàng sao, nhìn tình huống hiện tại xem ra đáp án nhất định là không, lúc cùng nàng ở một chỗ, Âu Thần chính là giả vờ giả vịt, thế mà năng lực quan sát tuyệt vời của Lạc Mộng Khê cũng không có nhìn ra được.
Có vị chuyên gia từng nói, con người khi yêu nhau, đầu óc đều trong tình trạng đã chết. Nếu không, hắn đã thực sự nói yêu.
Lúc cùng một chỗ với Âu Thần, đầu óc của Lạc Mộng Khê đã chết, nên hắn nói cái gì thi nàng tin cái đó. Mà đầu óc Âu Thần lại linh hoạt, một bên ước hẹn cùng Lạc Mộng Khê, một bên cùng thiên kim của thị trưởng triền miên.
Gió nhẹ khe khẽ thổi qua, Lạc Mộng Khê đáy mắt hiện lên một tia cười quỷ dị: Nói vậy hiện tại Âu Thần cũng bị mất mạng, bởi vì chiếc xe thể thao kia là của Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê là đặc công, vì sợ có người nhận ra thân phận của nàng mà âm thầm sát hại, nên Lạc Mộng Khê đã lắp trên xe một thiết bị ra đa tiên tiến nhất. Mỗi lần lái xe phải dùng điều khiển từ xa tiến hành quét toàn bộ, nếu trên xe có vật gì khác thường, xe sẽ tự động nổ tung.
Ra đa sẽ tự động bật khi khởi động xe, trên xe cũng có gắn chốt mở ra đa, khi Âu Thần khởi động xe, ra đa cũng sẽ tự khởi động, nhanh như điện, không thua kém bộ não linh hoạt của con người, đương nhiên sẽ nhận thức Âu Thần là dị vật. Vì thế, xe thể thao sẽ tự động phát nổ, kết cục của Âu Thần có thể hiểu được…
Chương 4: Kinh hồng thoáng nhìn
Âu thần, ngươi và ta kể từ lúc đó tơ tình đã đứt, chỉ mong từ nay về sau vĩnh viễn không gặp lại.
Ở hiện đại, nàng bị Âu Thần phản bội mà chết trong tay hắn. Cổ đại, Lạc Mộng Khê giống nàng bị Nam Cung Phong lừa gạt cũng có khả năng sẽ chết trong tay hắn, chẳng lẽ đây là vận mệnh của các nàng……
Lạc Mộng Khê cầm miếng ngọc bội xanh biếc mà Lạc đại tiểu thư trước khi chết vẫn còn nắm chặt, đưa đến trước mặt tỉ mỉ quan sát, con mắt hơi lóe sáng:
Ở hiện đại, Lạc Mộng Khê sẽ lập kế hoạch để tự mình báo thù, nhưng vị Lạc đại tiểu thư ở cổ đại này vẫn còn trong trắng, ngây thơ, nên không cách nào tự mình báo thù được, cho nên, mới có chuyện mình xuyên qua rồi nhập vào cơ thể này? Hoặc tất cả chỉ là duyên phận trùng hợp?
Lạc Mộng Khê đem ngọc bội cất giữ cẩn thận, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Lạc đại tiểu thư không biết nguyên nhân ngươi giữ miếng ngọc bội này là gì, nhưng ta đã mượn thân thể của ngươi để sống lại, coi như là báo đáp ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Mặt nước phản chiếu hình ảnh Lạc Mộng Khê đang mang mạng che mặt, trong lòng Lạc Mộng Khê bỗng nhiên sinh tò mò: không biết Lạc đại tiểu thư sau khi trúng độc, kết cục dung nhan xấu xí đến cỡ nào?
Trong lòng hiếu kỳ, Lạc Mộng Khê đến gần bờ sông, chậm rãi tháo mạng che trên mặt xuống “A!” Tức khắc thét lên một tiếng kinh hãi xuyên thấu tầng mây, vang tận trời xanh.
Lạc Mộng khê vội vàng mang mạng che mặt lại, cho dù Lạc Mộng Khê là người điềm tĩnh, khi nhìn thấy dung nhan xấu xí này, nàng lại phản ứng như vậy có thể thấy là xấu quá mức a.
Sau một hồi lâu, tinh thần Lạc Mộng Khê mới quay về, buông một câu thở dài: Trời ạ! Như thế nào lại hé ra khuôn mặt này a. Làn da từ mũi đến mắt đều bình thường, nhưng làn da từ mũi trở xuống hoàn toàn bị biến thành màu tím, một đường nổi bật dữ tợn, lặp lại xen kẽ. Bất thình lình nhìn qua vô cùng dọa người.
Dung nhan của Lạc Mộng Khê không phải xấu xí bình thường mà là xấu như quỷ, đừng nói đến một người có thân phận cao quý như Cảnh vương gia, cho dù một nam nhân bình thường cũng sẽ không cam tâm tình nguyện thú nàng về nhà, mặc dù người khiến cho nàng thành ra bộ dạng như vậy chính là Cảnh vương Nam Cung Phong.
Cho dù dung nhan như quỷ có dọa người như thế nào nhưng Lạc Mộng Khê nhất định phải tập làm quen, bởi vì từ nay về sau đây chính là dung mạo của nàng.
Lạc Mộng Khê mang mạng che mặt tiến đến phía mặt nước, cách mạng che mặt quan sát chính mình: gương mặt hoàn mỹ này nếu không bị trúng độc, nhất định sẽ là tuyệt sắc mỹ nhân……
Lúc vị thần y gặp được Lạc tiểu thư thì độc tố đã bắt dầu xâm nhập vào phổi độc này rất khó giải, thần y dốc hết toàn lực cũng không giúp nàng ép hết độc ra khỏi cơ thể được.
Trong cơ thể, độc tố còn sót lại được thần y dùng ngân châm phong ở trong một huyệt đạo, tuy rằng độc sẽ không khuếch tán gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng dư độc trong cơ thể nàng một ngày không giải, sẽ không thể khôi phục lại dung mạo trước kia, chỉ có thể mang khuôn mặt xấu như quỷ này sống qua ngày….
Nhưng dư độc này phải giải như thế nào? Chẳng lẽ giống như Nam Cung Phong, tùy tiện tìm một người không có quan hệ với mình mà bức độc, còn mình thì thong dong, vui vẻ. Chuyện vô sỉ, hèn hạ như vậy Lạc Mộng Khê nàng không làm được……
Trong bụng truyền đến một trận đói khát, Lạc Mộng Khê theo bản năng ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã thấy mặt trời lên đỉnh: Lạc đại tiểu thư lúc rơi xuống nước là buổi chiều, nhưng bây giờ cũng đã là giữa trưa, cách thời điểm Lạc đại tiểu thư bị người ta đẩy xuống sông cũng đã một ngày, hai ngày, cũng có thể là rất lâu rồi, mất tích đã lâu như vậy mà phủ cũng không phái người đi tìm, xem ra Lạc Đại tiểu thư ngươi ở trong phủ cũng không có địa vị gì…
Lạc Mộng Khê đứng lên, sửa sang lại quần áo vải thô trên người, chậm rãi đi đến thành: Trong phủ Thừa tướng, nhìn xem nơi ngươi sống có hình dáng như thế nào…
Một năm trước vì không muốn cho Lạc Mộng Khê đem chuyện này để lộ ra ngoài. Nam Cung Phong và Lạc Tử Hàm đều có khả năng sẽ giết Lạc Mộng Khê để bịt đầu mối, lần này Lạc đại tiểu thư bị rơi xuống nước chính là ví dụ tốt nhất.
Nếu hung thủ biết Lạc Mộng Khê không chết, nhất định sẽ ra tay sát hại nàng lần nữa, cho nên nàng không cần phải phí công tốn sức đi tìm hung thủ, chỉ cần đem chân tướng năm đó lộ ra ngoài, hung thủ sẽ tự mình đưa đến cửa…
Đang trầm tư, tiếng binh khí va chạm kịch liệt từ bên ngoài truyền vào tai. Lạc Mộng Khê trong phút chốc trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn hướng âm thanh truyền đến, chỉ thấy trước mặt cách đó không xa, rất nhiều hắc y nhân cùng một toán thị vệ đang đánh nhau.
Đám thị vệ sắc mặt mệt mỏi, giống như chưa từng được nghỉ ngơi trong thời gian dài, nhưng tốc độ xuất chiêu của bọn họ vẫn nhanh như cũ, lực đạo cũng rất mạnh. Trái lại Hắc y nhân, xuất chiêu nhanh, tàn nhẫn, chính xác. Lúc cùng thị vệ đánh nhau thì lạnh lẽo, thị huyết, ánh mắt mang theo lo lắng luôn nhìn hướng nhuyễn kiệu đang được thị vệ bảo hộ gắt gao kia.
Trong lòng Lạc Mộng Khê đã hiểu: Mục tiêu của hắc y nhân này là người trong kiệu kia, nhưng tiếc là võ công cùng thực lực của đám thị vệ và hắc y nhân là ngang nhau, nên hắc y nhân không thể công phá vòng bảo vệ để hạ sát người trong nhuyễn kiệu kia!
Ban đêm là thời cơ tốt nhất để ám sát, bởi vì ban đêm sau khi ám sát không thành công có thể dễ dàng chạy thoát, nhưng bây giờ là ban ngày mà hắc y nhân lại ra tay, có thể thấy được bọn họ không muốn sống trở về, cũng càng chứng minh, ngồi trong kiệu kia là người vô cùng quan trọng. Nhưng người phái hắc y nhân đến đây ám sát, cũng là đe dọa lớn nhất!
Lạc Mộng Khê không phải là người nhiều chuyện, tình huống hỗn loạn trước mắt không có quan hệ với nàng, cho nên tránh được thì tránh. Nhưng có điều, con đường trước mặt là con đường duy nhất đi vào trong thành, nếu Lạc Mộng Khê muốn quay về phủ Thừa tướng nhất định phải đi ngang qua chỗ hỗn loạn kia…
Hắc y nhân cùng đám thị vệ đã xuất ra đòn chí mạng, nếu không giết được đối phương tuyệt không bỏ qua, trận đánh này kết cục sẽ có một bên bỏ mạng, nhìn lên bầu trời đã không còn sớm, nhưng đoạn đường về phủ Thừa tướng vẫn còn xa, Lạc Mộng Khê không có thời gian đợi bọn họ đánh nhau xong, nên đi lên phía trước.
Lạc Mộng Khê không thích làm chuyện bao đồng, Hắc y nhân và thị vệ, dù ai sống ai chết nàng cũng không quan tâm, nếu bọn họ không gây phiền toái cho nàng, nàng sẽ mặc kệ bọn họ.
Đang đi tới, bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí làm cho người ta không thể không chú ý, hơi thở mãnh liệt vương giả trộn lẫn mùi đàn hương thơm mát có thể làm lòng người an bình, theo gió nhẹ hướng về phía Lạc Mộng Khê, nàng ngẩng đầu nhìn phía hơi thở truyền đến nhưng chí có thể thấy được nhuyễn kiệu.
Nhuyễn kiệu làm bằng vải giấy mờ, cho nên Lạc Mộng Khê không thấy rõ ngồi trong kiệu là người nào, chỉ có thể nhìn hình dáng cơ bản của người nọ, hẳn là một nam tử trẻ tuổi dáng người thon dài, không biết có phải Lạc Mộng Khê nhầm hay không, nàng nghe được trong kiệu vọng ra một trận ho khan dữ dội, nhưng liền bị lấn át bởi tiếng đánh nhau kịch liệt.
Lạc Mộng Khê đi đến gần nơi hỗn chiến, đối với hỗn loạn bên cạnh làm như không thấy, lập tức đi về phía trước, kì lạ chính là hắc y nhân và thị vệ đều không có xuất thủ công kích nàng.
Lạc Mộng Khê tùy ý đi qua nơi hỗn chiến này, bất thình lình bị một luồng gió mạnh đánh úp về phía mình. Lạc Mộng Khê liếc mắt, chỉ thấy một hắc y nhân rút kiếm đâm tới hướng nàng.
Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc, ngay tại thời điểm trường kiếm trong tay hắc y nhân sắp chạm vào Lạc Mộng Khê, nàng nhẹ nhàng uyển chuyển tránh sang một bên thoát khỏi đường kiếm của hắc y nhân, đồng thời một cước đá bay hắc y nhân ra xa.
Cùng lúc đó, một tên hắc y nhân có vẻ lợi hại phá bỏ hàng phòng thủ của đám thị vệ, rút kiếm đâm hướng nhuyễn kiệu.
Vốn tưởng rằng một kích sẽ thành công. Nhưng ngay lúc trường kiếm trong tay hắn sắp đâm đến nhuyễn kiệu, thì đụng vào người tên hắc y nhân đã bị Lạc Mộng Khê đá văng. Tên này đang thuận lợi ám sát lại bị chính đồng bọn của mình đụng vào văng xa mấy thước, lỡ mất thời cơ tốt nhất để hạ sát người trong kiệu.
Đá bay hắc y nhân công kích mình xong, Lạc Mộng Khê ung dung đi đến phía trước, đúng như Lạc Mộng Khê suy đoán, người ngồi trong kiệu không phải nhân vật tầm thường, tất cả sự tình phát sinh bên ngoài đều lọt vào mắt người đang ngồi trong kiệu.
Không chú ý tới đám người hỗn loạn kia, người trong kiệu hơi vén một bên mành kiệu lên, oai phong, xem xét, ngưng trọng, ánh mắt tĩnh mịnh nhìn phía ngoài kiệu.
Phía trước, dưới ánh mặt trời Lạc Mộng Khê đang đưa lưng về phía hắn, chậm rãi đi. Xa xa nhìn lại, nàng giống như một con bướm trắng xinh đẹp dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng khiêu vũ, một mùi hoa gừng hoang dã theo gió bay vào mũi người ngồi trong kiệu…