Truyền Kỳ Lạc Vương Phi

Chương 23-24




Chương 23: Tỷ thí

Lạc Mộng Khê khinh thường hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển đến đám người Lí Thụy đã chết, trả lời một nẻo :“Cảnh vương gia, ngươi xem rõ ràng bọn thị vệ bị giết hai mắt lộ ra kinh ngạc, nói cách khác, bọn họ không nghĩ tới hung thủ sẽ xuống tay với bọn họ, bởi vậy có thể thấy được, người ra tay giết chết thị vệ và đám người Lí Thụy, là người mà bọn hắn rất quen thuộc!”

“Mộng Khê cùng thị vệ của người không quen thuộc, huống chi, nếu những người này là do ta giết, ta sớm đã cao chạy xa bay rồi, như thế nào lại ngu ngốc đứng ở một chỗ không nhúc nhích chờ ngươi tới bắt!”

Lạc Mộng Khê quay lại đem ánh mắt chuyển trên người Nam Cung Phong, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm trào phúng :“Ngược lại là Cảnh vương gia, người không phải đi băng bó miệng vết thương sao? Nơi này cách xa y quán, vì cái gì sau khi những người này chết, người lại đủ thời gian chạy tới nơi này?”

“Ngươi hoài nghi bổn vương giá họa cho ngươi?” Nam Cung Phong chậm rãi đi đến trước đám người Lí Thụy đã chết, mâu quang âm trầm, giọng điệu lạnh như băng, đi bên cạnh hắn mọi người đều biết, đây là điềm báo hắn đã tức giận.

“Chuyện cho tới nay, trùng hợp liên tiếp, làm cho Mộng Khê không thể không hoài nghi Cảnh vương gia……” Lạc Mộng Khê giọng điệu lạnh như băng, không chút nào yếu thế.

Trên người Nam Cung Phong tàn nhẫn khí càng tụ càng đặc, trầm hạ đáy mắt, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo và quỷ dị, đột nhiên xoay người, Nam Cung Phong xuất thủ, chưởng phong sắc bén nhanh như chớp đánh về phía Lạc Mộng Khê……

Bị ác phong đánh úp, Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng, đột nhiên nâng tay chống lại một chưởng của Nam Cung Phong.

Một chưởng của hai người đều là dùng toàn lực, trong nháy mắt hai chưởng giao nhau, chỉ nghe một tiếng “Ầm” vang lên, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong đều bị chấn động lui về sau bốn, năm bước rồi mới dừng lại…

Nam Cung Phong hung ác đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, đang muốn một lần nữa xuất chiêu cùng Lạc Mộng Khê đọ sức :

“Cảnh vương gia miệng vết thương của ngài còn chưa xử lý tốt, không nên làm loạn…”

Một tiếng lo lắng, nhắc nhở trống rỗng vang lên, Nam Cung Phong mâu quang chợt hiện, lặng yên không một tiếng động, rất nhanh thả lỏng, nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay tản ra.

Khí tức quanh quẩn toàn thân Nam Cung Phong chậm rãi tiêu biến, Lạc Mộng Khê cũng thu hồi nội lực, thờ ơ ngẩng đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy phía trước cách đó không xa, hai gã thị vệ và một lão đại phu rất nhanh hướng bên chạy tới, phía sau bọn họ còn có rất nhiều thị vệ.

Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống : Mặc kệ có phải Nam Cung Phong hãm hại, đổ lên ta tội giết đám người Lí Thụy hay không, hiện giờ có rất nhiều thị vệ, tình huống này đối với ta rất bất lợi, ta hẳn phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này…

“Cảnh vương gia thị vệ Vương phủ đã đến, có thể bảo vệ vương gia bình yên vô sự, cũng có thể điều tra xem đám người Lí Thụy bị giết như thế nào, Cảnh vương gia thông minh hơn người, chắc hẳn sớm đã nhìn ra đám người Lí Thụy không phải do Mộng Khê giết, Mộng Khê còn có việc phải làm, không làm chậm trễ chính sự của vương gia, cáo từ!”

Lạc Mộng Khê nói lời hợp tình hợp lý, làm cho Nam Cung Phong không tìm được lý do phản bác, hơn nữa, một chưởng vừa rồi, Nam Cung Phong đã biết, võ công của Lạc Mộng Khê không thấp hơn hắn bao nhiêu, hiện giờ trên người hắn lại có thương tích, nếu như cùng Lạc Mộng Khê giao thủ, khả năng hắn có thể thắng là không lớn lắm…

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Lạc Mộng Khê lần này sẽ buông tha cho ngươi trước, lần sau không có may mắn như vậy đâu…

Cùng lúc đó, trên nóc nhà cách đó không xa, một thân ảnh bạch y thon dài, tay áo theo gió thổi khẽ phất phới, tóc đen mượt khẽ bay, tuấn mỹ không giống người phàm, ánh mắt thăm thẳm thâm thúy, vẫn đưa mắt nhìn theo hướng Lạc Mộng Khê rời đi.

Lúc hình bóng mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê biến mất không thấy nữa, bạch y nhân thu hồi tầm mắt, đối với bốn phía trống không lạnh giọng truyền lệnh :”Đi thăm dò xem vừa rồi phát sinh chuyện gì!”

Ban đêm, trong phòng ngủ hoa lệ như cung điện, hương thơm nhẹ nhàng, lụa mỏng lay động, Lạc Mộng Khê nằm trên giường lớn xa xỉ, thoải mái, nhưng lại trở mình không ngủ được.

Thì ra tính cách nhu nhược của Lạc Mộng Khê, lúc nào cũng bị người khác ức hiếp, ngoại trừ chuyện tín vật để đắc tội với lạc Tử hàm và Nam Cung Phong ra, không còn kẻ thù nào khác, sau khi ta xuyên qua dị thế, đã đắc tội qua Lạc Thải Vân và Lạc Tử Quận.

Bởi vậy tính ra, lúc sáng những người là tình nghi đứng đằng sau sai khiến đám người Lí Thụy ám sát ta : Nam Cung Phong, Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Quận, Lạc Thải Vân!

Nhưng mà Lạc Thải vân kiêu ngạo, bướng bỉnh, đầu óc đơn giản, không có tâm cơ cũng như thế lực lớn như vậy, vì vậy hiềm nghi đối với nàng cơ bản là loại bỏ, vậy hung phạm chính là : Nam Cung Phong, Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Quận hoặc một người nào đó…

Đột nhiên, một cỗ khí tức nguy hiểm theo gió bay vào trong phòng, Lạc Mộng Khê trong phút chốc khôi phục bình tĩnh, Bỗng nhiên nhướng mày, tiếng đánh nhau kịch liệt truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê mâu quang trầm xuống : Đây là có chuyện gì?

Trong nháy mắt nàng đang âm thầm suy tính, chỉ nghe “Vèo!” một tiếng, ám khí nương theo tiếng gió mạnh mẽ bắn vào trong phòng.

Lạc Mộng Khê ánh mắt sắc bén nhìn trang sức kim loại cắm trên đầu giường, bàn tay khẽ nâng lên, mũi ám khí bay đến chỗ trang sức kim loại.

Chỉ nghe “Keng” Một tiếng vang lên, trang sức kim loại và ám khí va chạm vào nhau, song song rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt ám khí và trang sức kim loại rơi xuống, hình dáng mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê từ cửa sổ nhảy ra, tung chưởng về hướng người lạ mặt đứng ở trong viện.

Người đó lách mình tránh chưởng lực của Lạc Mộng Khê, gấp giọng giải thích :”Là ta, là ta, Bắc Đường Diệp!”

Lạc Mộng Khê thu hồi chưởng lực, lùi về sau ba bước, lạnh lùng đánh giá người trước mặt : hắn mặc áo gấm màu lam vừa vặn với thân hình thon dài, khuôn mặt anh tuấn, khí chất cao quý mang theo bất cần đời, đáy mắt bí hiểm mơ về lóe ra vẻ hài hước…

Đáy mắt chạm đến người toàn thân đang nằm xụi lơ trên tay Bắc Đường Diệp, rõ ràng hắc y nhân đã bị điểm huyệt, Lạc Mộng Khê đáy mắt hơi lóe lóe :”Tứ hoàng tử thật có nhã hứng, nữa đêm canh ba mang theo hắc y nhân hạ cố đến tệ xá, không biết là có chuyện gì?”

Lạc Mộng Khê kiếp trước là đặc công, đối với khí tức nguy hiểm vô cùng mẫn cảm, trên người hắc y nhân khí tức nguy hiểm tuy rằng đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng Lạc Mộng Khê vẫn có thể cảm giác được…

“Lạc Mộng Khê vừa rồi tên hắc y nhân này định ám toán ngươi, là bổn hoàng tử đúng lúc đi tới bắt được hắn, nói thế nào bổn hoàng tử cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ân nhân cứu mạng mình như vây sao?” Bắc Đường Diệp bất mãn nói

Trên người Bắc Đường Diệp cũng không có khí tức nguy hiểm, Lạc Mộng Khê biết hắn không có nói dối, chỉ có điều, Bắc Đường Diệp là bằng hữu của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê không muốn chạm mặt nhiều lần với Nam Cung Quyết, cho nên cũng không muốn làm bằng hữu với hắn .

“Tứ hoàng tử cho dù đêm nay ngươi không tới đây, tên hắc y nhân này cũng không ám toán ta được!” Lạc Mộng Khê giọng điệu vi ngạo, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía hắc y nhân không còn sức chống cự kia “Đem hắn giao cho ta!”

Nói xong, Lạc Mộng Khê định tiến lên bắt hắc y nhân trong tay Bắc Đường Diệp.

“Khoan đã!” Bắc Đường Diệp nhanh chóng giấu hắc y nhân sau lưng, vẻ mặt đùa cợt, nhìn Lạc Mộng Khê nói :”Lạc Mộng Khê, nghe nói ngươi trúng độc ‘Vật tử’, dung nhan bị hủy, không biết là thật hay giả?”

“Đương nhiên là thât, nếu không ta suốt ngày mang mạng che làm gì!” Lạc Mộng Khê trong lòng sinh khó hiểu :”Tại sao Tứ Hoàng tử lại hỏi về vấn đề này?” chẳng lẽ nữa đêm canh ba Bắc Đường Diệp đến Khê viên, là vì muốn xem quỷ nhan của nàng…

Bắc Đường Diệp khẽ cười, đáy mắt càng đậm vẻ đùa cợt nói :”Lạc Mộng Khê, giao hắc y nhân cũng không phải là không thể, chỉ có điều, ngươi phải cho bổn Hoàng tử nhìn dung nhan phía sau mạng che?”

“Mộng Khê bây giờ đã là quỷ nhan, sợ sẽ dọa đến Tứ hoàng tử!” Lạc Mộng Khê nói thực uyển chuyển, nhưng giọng nói cường thế, không hề thương lượng, Bắc Đường Diệp là người thông mình, sao có thể nghe không ra.

Bắc Đường Diệp thân là Tứ Hoàng tử của Kì Thiên quốc, không có khả năng lại nhàn rỗi đến vậy, chẳng hiểu sao lại chạy đến nơi này muốn nhìn quỷ nhan của nàng, bị sai khiến, hoặc là có mục đích khác…

Bất luận là vì nguyên nhân gì cũng sẽ không cho hắn nhìn quỷ nhan của nàng, bởi vì Lạc Mộng Khê nàng không phải là động vật trong sở thú, để mặc cho mọi người nhìn…

Bắc Đường Diệp đáy mắt trầm tư chốc lát, ánh mắt càng ngày càng nồng đậm đùa cợt :”Lạc Mộng Khê không bằng như vậy, ngươi cùng ta tỷ thí một ván, nếu như ngươi thắng bổn hoàng tử sẽ đem tên hắc y nhân này dâng hai tay, lập tức rời đi, nhưng nếu ngươi thua…”

“Nếu như Mộng Khê thua, hắc y nhân sẽ để Hoàng tử mang đi, hơn nữa ta sẽ thỏa mãn hiếu kỳ của Tứ Hoàng tử, để cho Tứ Hoàng tử một lần nhìn thấy quỷ nhan của Lạc Mộng Khê ta!” Lạc Mộng Khê tiếp lời nói của Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê nàng chưa bao giờ thua.

“Tốt! Một lời đã định!” Giống như con mồi đã sập bẫy của mình, Bắc Đường Diệp đáy mắt đùa cợt hiện lên một tia ý cười quỷ dị :”Không biết Lạc cô nương muốn tỷ thí cái gì?”

Chương 24: Nửa đêm đọ sức

“Sở trường của Tứ Hoàng tử là gì?” Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng trầm hạ mí mắt, giống như không chút để ý hỏi.

“Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú bổn Hoàng tử đều có đọc qua, tỷ thí võ công cũng có thể……” Bắc Đường Diệp tràn đầy tự tin, đáy mắt càng đậm ý cười trêu tức, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay!

“Bây giờ đang thái bình thịnh thế, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú mỗi người đều biết, lại tỷ thí như thế không có ý mới!” Lạc Mộng Khê thờ ơ bác bỏ ý kiến của Bắc Đường Diệp :“Vừa rồi Tứ Hoàng tử vì bắt hắc y nhân tiêu hao không ít nội lực, nếu cùng ta tỷ thí võ công, đối với Tứ Hoàng tử mà nói có chút không công bằng……”

“Vậy ngươi nói tỷ thí cái gì?” Bắc Đường Diệp đáy mắt trêu tức biến thành nghi hoặc, hắn phát hiện, lúc này hắn không thể nhìn thấu Lạc Mộng Khê, trong nháy mắt tâm trạng hoảng hốt cùng hiếu kỳ……

“Mà thôi……” Lạc Mộng Khê ngưng mi suy tư một lát :“Mộng Khê nghe qua một câu như vậy, cầm nghe êm tai, nhưng dẫn trăm điểu đến nghe, vương vấn không rời, không biết cầm nghệ của Tứ Hoàng tử đã đạt tới cảnh giới như thế hay chưa?”

“Ý của Lạc cô nương là nói, chúng ta tỷ thí dẫn trăm điểu đến đây?” Bắc Đường Diệp không khẳng định mở miệng hỏi, e sợ mình hiểu sai ý.

“Đúng vậy, không biết ý của Tứ Hoàng tử thế nào?” Lạc Mộng Khê giọng nói bình tĩnh, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc trong lời nói của nàng.

“Nữa đêm canh ba, trăm điểu đã sớm bay về nghỉ ngơi, làm sao có thể dẫn dụ chúng nó tới!” Bắc Đường Diệp phản đối, hiển nhiên là không đồng ý phương pháp tỷ thí của Lạc Mộng Khê.

“Tứ hoàng tử nói sai rồi, trăm điểu về nghỉ ngơi đúng là lúc để kiểm nghiệm cầm nghệ của Tứ hoàng tử……” Nói xong, hình dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê chợt lóe, nhanh như gió bay trở về phòng, một lát sau, Lạc Mộng Khê xuất hiện, nhưng mà trong tay của nàng còn có một cây đàn cổ……

“Tứ hoàng tử, xin mời!” Lạc Mộng Khê đem đàn cổ phóng tới bàn tròn trong viện, đối với Bắc Đường Diệp làm một tư thế thỉnh, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Lúc này Bắc Đường Diệp là tên đã trên dây không thể không bắn, mâu quang chợt lóe, Bắc Đường Diệp mang theo hắc y nhân ngồi xuống bàn, ném hắc y nhân bên cạnh xuống đất, ngón tay thon dài của Bắc Đường Diệp đặt trên cầm huyền :“Vậy bổn hoàng tử xin mạn phép!”

Ngón tay khẽ động, tiếng đàn ưu mỹ êm tai từ trên ngón tay của Bắc Đường Diệp chậm rãi phát ra, tiếng đàn uyển chuyển du dương, dễ nghe êm tai, làm cho người ta bất tri bất giác cảm thấy thanh tịch . Cảnh vật xung quanh mỹ lệ, non xanh nước biếc mộng ảo, rừng cây xanh ngắt, điểu ngữ hoa hương, thác nước thăm thẳm, từng cái thoáng hiện trong đầu, làm người ta vẻ mặt khí sảng, vui vẻ thoải mái……

Cầm nghệ của Bắc Đường Diệp xác thực cao siêu bất phàm, chính là, sau khúc tấu, tiểu viện vẫn tĩnh lặng như thường, một con chim nhỏ cũng không có!

Nhìn sân trống trơn, Bắc Đường Diệp khe khẽ thở dài :“Bổn hoàng tử một con chim nhỏ cũng không dẫn dụ được……” Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt Bắc Đường Diệp vẫn bình tĩnh, trong giọng nói cũng không có chút cảm giác thất bại : Ta dẫn không được trăm điểu, Lạc Mộng Khê cũng sẽ như vậy không dẫn đến được……

Ngay lúc Bắc Đường Diệp trong lòng oán thầm, một hồi thanh âm tuyệt mỹ hắn chưa bao giờ nghe qua vang lên, Bắc Đường Diệp trong phút chốc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê, chỉ thấy trên tay Lạc Mộng Khê cầm một vật thể không rõ là vật gì, cách mạng che mặt đặt ở bên miệng thổi……

Loại thanh âm tuyệt mỹ này lúc cao lúc thấp, khi đoạn khi tục, giống như có người đang nói chuyện, không phải tiếng sáo, cũng không phải tiếng tiêu, mà là một loại nhạc thanh mà Bắc Đường Diệp nghe không hiểu.

Ngay lúc Bắc Đường Diệp không nhịn được nghi hoặc, khi muốn hỏi vật Lạc Mộng Khê thổi là gì:“Phịch!” Một con chim nhỏ bay vào sân, Bắc Đường Diệp còn không kịp kinh ngạc, một con lại một con chim nhỏ liên tiếp bay vào sân……

Theo thanh âm Lạc Mộng Khê thổi, chim nhỏ bay vào trong viện tự động xếp thành đủ loại trận thức, hình dạng xinh xắn, quay chung quanh Khê viên, không ngừng xoay tròn, bay lượn, thậm chí còn có mấy con chim nhỏ lớn mật đậu trên vai Bắc Đường Diệp, trong tiếng nhạc duyên dáng khép hờ mắt, không ngừng nhấc chân nhỏ, vỗ nhẹ cánh……

Cùng lúc đó, cách đó không xa một thân ảnh màu trắng đứng trên nóc nhà, dáng người thon dài, cao ngất, dung nhan tuấn mỹ, khuôn mặt lạnh lùng, đáy mắt lạnh như băng, sắc bén, tay áo màu trắng theo gió tung bay, hơi thở cường thế, vương giả quanh quẩn toàn thân, xa xa nhìn lại, giống như thiên thần giáng trần.

Nhìn chim nhỏ đầy ở trong viện, cùng với mí mắt bình tĩnh của Lạc Mộng Khê khi thổi nhạc khí, khuôn mặt anh tuấn hiện ra một tia ý cười nhàn nhạt, đáy mắt lạnh như băng, sắc bén lóe lên một tia hiếu kỳ…

Lạc Mộng Khê nâng mí mắt, nhìn Bắc Đường Diệp đứng ở trong viện ngẩn tò te, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức: Lạc Mộng Khê kiếp trước là đặc công, chẳng những tinh thông hơn mười ngôn ngữ các quốc gia, còn thông thạo cả Điểu ngữ, nữa đêm canh ba dẫn đàn chim nhỏ đến căn bản là chuyện nhỏ như trở bàn tay…

Đột nhiên, một cỗ đàn hương nhàn nhạt như có như không bay vào trong mũi. ‘Nam Cung Quyết’ Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên xoay người nhìn hướng Đàn Hương bay tới, đập vào mắt đều là một mảnh trống rỗng, không thấy ai cả: chẳng lẽ vừa rồi chính là ảo giác của ta…

Tiếng nhạc chấm dứt, đàn chim nhỏ bay đi, Lạc Mộng Khê lấy lại tinh thần, giọng nói ỉu xìu, thất bại của Bắc Đường Diệp truyền vào trong tai: ”Bổn hoàng tử đã thua, Lạc Mộng Khê hắn là của ngươi!”

Nói xong, Bắc Đường Diệp túm tên hắc y nhân đang nằm trên mặt đất ném qua cho Lạc Mộng Khê. Ai ngờ, ngay lúc Bắc Đường Diệp ném hắc y nhân, trong nháy mắt miệng hắc y nhân đột nhiên chảy máu…

“Không liên quan đến ta, ta không có làm!” nhìn người đang hấp hối té trên mặt đất, máu đã nhuộm khăn che mặt của hắc y nhân, Bắc Đường Diệp vội vàng giải thích.

“Rốt cuộc là ai phái ngươi đến giết ta? Nói mau!” Lạc Mộng Khê nắm quần áo trước ngực hắc y nhân, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng hiện hàn quang.

“Là…Là…” Hắc y nhân mở miệng, liền có nhiều máu đen chảy ra, đáy mắt lo lắng và phẫn nộ, nhưng hắn càng lo lắng càng nói không ra tên người nọ “Là…Thái…”

Nói còn chưa hết, đầu hắc y nhân lệch qua một bên, không còn thở nữa…

Lạc Mộng Khê đứng lên, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Bắc Đường Diệp đứng cách đó không xa, Bắc Đường Diệp nhìn nàng có chút mất tự nhiên :”Ngươi nhìn ta làm gì, thật sự hắn bị trúng độc không phải do ta hạ, nếu không ta sớm đã đi rồi…”

“Ta biết!” Lạc Mộng Khê đáy mắt chuyển qua bên cạnh :”Hắc y nhân là bị hạ độc trước”

“Hắc y nhân là bị người khác hạ độc trước!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, một đến từ Lạc Mộng Khê, một là giọng nói lạnh như băng, uy nghiêm đến từ cách đó không xa, Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Nam Cung Quyết mặc bạch y nhảy từ trên nóc nhà xuống, dáng người tiêu sái, phiêu dật, khuôn mặt kiêu ngạo, lạnh lùng giống như thiên thần.

Lạc Mộng Khê đáy mắt hơi trầm xuống: xem ra mùi đàn hương vừa rồi không phải là ảo giác của ta…

“Lạc Mộng Khê, xem ra ngươi đã đắc tội với nhân vật lợi hai!” Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh lùng như cũ, chậm rãi đi đến gần Lạc Mộng Khê, áp lực vô hình pha lẫn với mùi đàn hương nhàn nhạt theo tới, làm người khác suýt nữa ngạt thở…

Lạc Mộng Khê không dấu vết nhíu mày, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, áp lực cường thế đột nhiên giảm bớt không ít.

“Xem ra kẻ chủ mưu đứng phía sau lần này quả thực vô cùng thông minh, phái hắc y nhân tới giết ta, sau đó lại hạ độc với hắn, nếu như hắc y nhân thuận lợi giết ta, sau đó hắc y nhân sẽ bị độc giết chết, giống như là diệt khẩu. Nếu hắc y nhân thất thủ bị bắt, hắn cũng sẽ bị độc chết, như vậy, chết sẽ không có ai đối chứng…”

Bất luận là kết quả nào, kẻ chủ mưu đứng phái sau đều được lợi nhiều nhất, nhưng làm cho Lạc Mộng Khê cảm thấy khó hiểu chính là: nàng mới vào dị thế, gặp người ở nơi này cũng không nhiều lắm, đắc tội người lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tại sao những người đó lại muốn mạng của nàng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.