Chương 15: Điều kiện
Đêm đến, sau khi Lạc Mộng Khê đã dùng bữa tối và tắm rửa, nàng nằm trên giường . lúc này phế viện đã đổi tên thành Khê viện, toàn bộ Khê viện có sự thay đổi lớn.
Phòng ốc tồi tàn được tu sửa hoàn toàn, giữa phòng đặt một cái bàn gỗ lim tao nhã tương xứng với ghế tựa làm bằng gỗ lim . Trên bàn vuông đặt một bộ ấm trà tinh xảo, vừa nhìn đã biết là thứ xa xỉ, giường lớn sang trọng, chăn gấm mềm mại, trướng mạn bằng lụa trong suốt, toàn bộ phòng ngủ như một cung điện xa hoa cao quý.
Cỏ hoang trong viện đã được làm sạch, hương hoa tươi mát theo gió nay vào trong mũi, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Trong khoảng ba ngày, Lạc Mộng Khê từ sống nghèo khổ trong một khu viện tồi tàn, bỗng biến thành công chúa, sống trong ngọc ngà châu báu.
Kết quả hôm này là do Lạc Mộng Khê đã đi một nước cờ mạo hiểm, cũng khiến cho nàng nhìn ra ai là kẻ bắt nạt kẻ yếu, hay nịnh nọt.
Bởi vì Lạc Mộng Khê mà tất cả nha hoàn, nô bộc đều bị đánh hai mươi đại bản, ngày hôm sau còn phải mang theo thương tích mà làm việc, nên trong lòng hận Lạc Mộng Khê đến thấu xương, sau lưng thầm rủa nàng chết không được tử tế, nhưng khi gặp Lạc Mộng Khê, tất cả đều cung kính gọi một tiếng: “Đại tiểu thư!”
Thái độ của Vương quản gia đối với Lạc Mộng Khê cũng có sự thay đổi lớn, sau khi lĩnh hơn năm mươi đại bản, chưa kịp nghỉ ngơi, đã sai người đến chỗ Lạc Mộng Khê tu sửa lại.
Tuy rằng lúc đó, Vương quản gia đã bị đánh đến gần chết, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ chịu đựng, sai người đưa hắn tới phế viện, ngồi trên chăn bông, chỉ huy hạ nhân làm việc này việc kia.
Những thay đổi lớn này Lạc Mộng Khê đã sớm dự liệu được, cho nên nàng không có phản ứng gì, nhưng việc làm của Lạc thừa tướng khiến Lạc Mộng Khê trong lòng khinh thường:
Lạc Đại tiểu thư ở phế viện chịu khổ, Lạc thừa tướng thật sự không biết, nếu Lạc thừa tướng thật sự không biết thì cũng tạm thời không nói làm gì, nhưng hắn ngày đó đem tất cả sự tình đổ lên người Vương quản gia cùng Thừa tướng phu nhân, làm cho Nam Cung Quyết và mọi người đều biết, nữ nhân thân sinh của hắn ở nơi này chịu khổ cực, hắn thật sự không biết………
Khóe miệng khẽ cong lên một tia trào phúng: có phụ thân như Lạc thừa tướng, không biết là phúc hay họa . Ba ngày trước Lạc Mộng Khê cố ý nhờ Băng Lam bưng đồ ăn đi ngang qua chỗ Lạc thừa tướng, chính là muốn dẫn dụ Lạc thừa tướng đến phế viện . Lạc thừa tướng rất sỉ diện, lại ở trước mặt Nam Cung Quyết biết được nữ nhi của mình sống thê thảm, mặc dù hắn rất chán ghét nữ nhi này, hắn cũng sẽ đóng vai ‘Từ phụ’ cho nữ nhi mình cuộc sống mới, nếu không mặt mũi hắn để ở đâu……….
Đương nhiên, địa vị của Lạc Mộng Khê ở phủ được một bước lên trời, ngoài mưu kế cao minh của nàng ra, còn phải cảm tạ một người đã phối hợp với nàng . Ngày đó, khi mọi người rời khỏi Khê viên, hắn xoay người nháy mắt, không biết là vô ý hay cố tình liếc Lạc Mộng Khê một cái, ánh mắt trước sau như một, lạnh lùng sắc bén……
Đang suy nghĩ, mùi Đàn Hương nhàn nhạt lẫn trong gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, ngọn đèn trên bàn bị gió thổi không ngừng dao động, lúc sáng lúc tối………
Lạc Mộng Khê tuyết mâu híp lại, đột nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ . Dưới ánh trăng, một bạch y nam tử tướng mạo tuấn mỹ, đứng dưới tàng cây hoa Quế quay lưng về phía nàng, xung quanh hắn được bao bọc bởi một tầng sáng bạc, mùi Đàn Hương nhè nhẹ theo gió bay vào mũi Lạc Mộng Khê, hơi thở vương giả, cường thế vương vấn toàn thân, làm cho người ta không thể bỏ qua………
Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lạc Mộng Khê thầm oán một câu, rất nhanh mặc quần áo đi ra khỏi phòng, chậm rãi hướng phía bạch y nhân . lúc này Lạc Mộng Khê cũng mặc bạch y, lại được may bằng tơ lụa, mái tóc đen huyền mềm mại như tơ được nhẹ nhàng vấn lên bằng trâm ngọc xanh biếc, mạng che trong suốt che nữa khuôn mặt . Gió nhè nhẹ thổi, tà áo nhẹ bay, mạng che nhẹ nhàng lay động, những đường nét duyên dáng của khuôn mặt sau mạng che như ẩn như hiện, làm cho người ta suy nghĩ miên man . Ánh trăng nhàn nhạt, xung quanh Lạc Mộng Khê là một tầng ánh trăng mờ, xa xa nhìn lại tựa như tiên nữ trên trời hạ phàm.
Lạc Mộng Khê đi vào trong sân viện, cách bạch y nhân khoảng ba thước bình tĩnh nói: “Không biết Lạc vương gia, ban đêm đến phủ là có chuyện gì?”
Nam Cung Quyết xoay người nhìn Lạc Mộng Khê, dung nhan anh tuấn, khí chất nho nhã, ánh mắt ôn nhuận, nhưng không che dấu được hơi thở vương giả cùng với đáy mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng và sắc bén.
Khi Nam Cung Quyết xoay người, tia ôn nhuận khác thường trong đáy mắt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức làm người ta không kịp thấy rõ: “Mưu kế của Lạc đại tiểu thư quả thật cao thâm, ngay cả bổn vương cũng xem như bị ngươi dẫn dắt!”
“Vương gia nói sai rồi, mưu kế lần này của Lạc Mộng Khê là do Vương gia lựa chọn, Vương gia có thể chọn giúp đỡ, cũng có thể chọn không giúp đỡ!” Nam Cung Quyết là người thông minh, sớm đã nhìn ra mưu kế của nàng, nàng cũng không cần giấu diếm nữa, nghe ngữ khí Nam Cung Quyết, lai giả bất thiện*, Nam Cung Quyết cũng không phải nhân vật đơn giản, cho nên, nàng phải cẩn thận ứng phó.
(*Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. (Người tốt thì k đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì)
“Theo ý của Lạc đại tiểu thư, bổn vương là tự mình đa tình……”
“Kia là không phải!” Hoàng thất nhiều người có ngạo khí, thích lấy mình làm trung tâm, ghét nhất bị người khác lợi dụng, nghe ngữ khí Nam Cung Quyết sắp tức giận, nhưng Lạc Mộng Khê cũng không sợ hắn, bất quá dù sao Nam Cung Quyết cũng giúp đỡ mình.
Huống chi, Lạc Mộng Khê vừa có địa vị, không có thế lực, rất nhiều chuyện còn cần nàng điều tra, có nhiều bằng hữu như Nam Cung Quyết còn hơn là kẻ địch.
“Lạc vương gia chiếu cố Lạc Mộng Khê, Mộng Khê trong lòng vô cùng cảm kích, để báo đáp, Mộng Khê có thể đáp ứng làm một việc giúp Vương gia!” Lạc Mộng Khê ngữ khí bình tĩnh: “Mộng Khê biết Vương gia bên cạnh có rất nhiều ám vệ lợi hại, nhưng có một số việc bọn họ không tiện ra mặt…”
Nam Cung Quyết hơi suy tư một lát: “Bổn vương, chỉ thích người mạnh mẽ, thông qua khảo nghiệm của bổn vương, Lạc đại tiểu thư mới có tư cách cùng bổn vương ra điều kiện!”
Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: “Không biết khảo nghiệm theo lời Vương gia là việc gì?”
“Bổn vương biết võ công của Lạc đại tiểu thư không tồi, nếu trong năm mươi chiêu, Đại tiểu thư thắng bổn vương, ngươi cùng bổn vương ân oán xóa bỏ, nếu là bổn vương thắng Đại tiểu thư……” Nam Cung Quyết mâu quang lạnh lẽo: “Vậy phiền Đại tiểu thư hạ mình khuất phục, về dưới trướng của bổn vương!”
Lạc Mộng Khê đáy mắt sắc bén, trên người phát ra khí tức mạnh mẽ . Cơ quan uyên bác bên trong hộp gấm cùng với mưu kế cao siêu mấy ngày trước, cho thấy nàng cũng không phải là người tầm thường, nếu có thể được nàng tương trợ, Nam Cung Quyết sẽ như hổ mọc thêm cánh, đây cũng là mục đích chính khiến hắn tới đây lúc này!
Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt suy tư một lát, nhẹ nhàng gật đầu: “Liền theo ý của Lạc vương gia!”
Lạc Mộng Khê biết thân thủ của mình không bằng Nam Cung Quyết, đánh nhau trong thời gian dài nàng tuyệt đối sẽ thất bại, nhưng Lạc Mộng Khê kiếp trước là đặc công, mà đặc điểm của đặc công: Lợi hại nhất chính là trong thời gian ngắn chế ngự địch nhân . cho nên, cùng Nam Cung Quyết quá năm mươi chiêu, nàng chưa hẳn thất bại!
Chương 16: So chiêu
“Đại tiểu thư, thỉnh ra chiêu!” Lời còn chưa dứt, ánh mắt Nam Cung Quyết đột nhiên thay đổi, tay cầm khăn luạ che miệng ho khan kịch liệt.
“Lạc vương gia, ngươi có sao không?” Nhìn sắc mặt đỏ ửng và thân thể tuấn mỹ khẽ run nhẹ của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê nhẹ giọng hỏi, mâu quang hiện lên một tia sáng tỏ: Nam Cung Quyết mắc bệnh Hoa Đào lao, chắc là bởi vì năm năm trước ăn phải thực phẩm chí hàn là cua dẫn tới bệnh càng nặng hơn.
Ở cổ đại, chỉ cần là bệnh có chữ lao, thì đều là bệnh nan y, cũng giống như bệnh ung thư ở hiện đại, không có thuốc chữa, chỉ có thể tận lực mà kéo dài mạng sống………
Không biết bao lâu sau, Nam Cung Quyết ngừng ho khan, lấy khăn lụa lau miệng, bờ môi tái nhợt không chút huyết sắc, sắc mặt ửng đỏ lạ thường, ánh mắt có chút tản ra . Trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh, mâu quang hơi trầm xuống: Bệnh của Nam Cung Quyết đã xâm nhập vào phổi, chỉ sợ thời gian không còn nhiều…….
“Bổn vương không có việc gì, Lạc Đại tiểu thư, thỉnh ra chiêu!” Thanh âm Nam Cung Quyết rõ ràng là hữu khí vô lực, nhưng lại mang theo khí thế uy nghiêm, làm cho người ta không thể khinh thường.
“Một khi đã như vậy, Mộng Khê đắc tội!” Vừa nói, thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê đồng thời di chuyển trong nháy mắt đã đến trước mặt Nam Cung Quyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bàn tay mềm mại đánh tới hướng Nam Cung Quyết…..
Ngay khi bàn tay Lạc Mộng Khê sắp chạm vào Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đột nhiên nghiêng người tránh khỏi chiêu thức của Lạc Mộng Khê, tà áo trắng tung bay, động tác tao nhã như tiên nhân, nâng bàn tay lên hóa giải thế tấn công của Lạc Mộng Khê……
Không phải Lạc Mộng Khê muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhưng Nam Cung Quyết là người của hoàng thất nên có ngạo khí hơn người, tuy rằng hắn bệnh rất nặng, nhưng hắn không cần người khác thương hại . Nếu hôm nay Lạc Mộng Khê vì hắn phát bệnh mà hủy bỏ tỷ thí, e rằng bọn họ trong lúc đó đã trở thành kẻ thù.
Tuy rằng chỗ ở của Lạc Mộng Khê là nơi hẻo lánh, nhưng phủ Thừa tướng ban đêm vẫn có thị vệ đi tuần tra, tất cả động tĩnh nơi này đều lọt vào tai bọn họ.
Bất quá Lạc Mộng Khê cũng không lo lắng việc nàng cùng Nam Cung Quyết tỷ thí bị phát hiện, bời vì nàng sớm nhận ra, có bốn ám vệ võ công cao cường đứng ở bốn phía đông, tây, nam, bắc của Khê viên, người ngoài không thể tiếp cận nơi này…..
Lần trước Lạc Mộng Khê đi ngang qua Lạc vương phủ, bị Nam Cung Quyết phát hiện, còn cùng hắn so một chưởng, nhưng hoàn toàn không thể đánh giá võ công hắn cao hay thấp, lần này cùng hắn gia thủ, vừa rồi Lạc Mộng Khê mới biết được, võ công của Nam Cung Quyết cao không lường được!
Ở hiện đại, võ thuật Trung Quốc được chia làm hai loại là võ thuật hiện đại và võ thuật cổ đại, Lạc Mộng Khê thân là đặc công, cả hai dạng này, nàng đều có học qua, võ thuật hiện đại lấy công kích làm chủ yếu, nhanh, chuẩn, nhưng cần phải có vũ khí như đinh sắt, chủy thủ.
Cổ võ bác đại tinh thâm, học rất khó, nhưng nếu lĩnh ngộ hoàn toàn cổ võ kia thì người đó nhất định là cao thủ trong cao thủ, không cần sử dụng vũ khí gì, chỉ cần một sợi tóc, một cái móng tay đều có khả năng giết người.
Thông minh như Lạc Mộng Khê cũng chỉ mới lĩnh ngộ sáu tầng cổ võ . Võ công của Nam Cung Quyết chính là bậc cao nhất của cổ võ, Lạc Mộng Khê muốn thắng hắn trong vòng năm mươi chiêu, thật rất khó khăn, nhưng mà Lạc Mộng Khê cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, chỉ cần có một tia hy vọng, nàng nhất định sẽ cố gắng tranh thủ . Nàng ra chiêu rất nhanh, lại sắc bén, Nam Cung Quyết cũng tập trung tinh thần, ứng phó chiêu thức Lạc Mộng Khê……..
Dưới ánh trăng, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết đều là thân bạch y, hai người ở giữa vườn hoa hồng đánh nhau, tà áo trắng theo gió tung bay, động tác hai người rất nhanh nhưng lại tao nhã, xa xa nhìn lại, giống như đắm chìm dưới ánh trăng dùng võ nói tình ý thần tiên quyến lữ.
Nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết, hai người đang đánh nhau cực kì nguy hiểm, chỉ cần có chút sơ ý, sẽ vạn kiếp bất phục*…..
(*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
Lạc Mộng Khê điểm nhẹ hai chân, rất nhanh lùi về sau mấy bước, bàn tay khẽ lật, một dải lụa trắng đánh tới Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đột nhiên giơ tay, khi dải lụa trắng đến trước mặt quấn vào tay hắn, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt: “Bành bành bành……” Mấy tiếng vang vừa dứt, giữa không trung toàn bộ dải lụa trắng bị đánh nát……..
“Lưu Vân, lấy kiếm đến!” Thản nhiên lướt nhìn Lạc Mộng Khê cách đó không xa, Nam Cung Quyết lạnh giọng ra lệnh.
Nam Cung Quyết vừa dứt lời, hai thanh trường kiếm mang theo hàn quang lóe sáng rất nhanh hướng về phía Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết.
Hai người thay phiên nhận trường kiếm, đồng thời mí mắt nâng lên, trường kiếm nhanh như chớp đánh về phía đối phương, chỉ nghe một tiếng ‘Keng’ vang lên, hai thanh kiếm giữa không trung va vào nhau, lóe ra tia lửa chói mắt……
Nam Cung Quyết đáng ghét, gạt ta nói đi xử lí chính sự, nhưng lại đến nơi này gặp tình nhân! Trên cây Đại Thụ cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh màu lam, dưới ánh trăng nhìn giống như tình lữ, truy đuổi, không ngừng nhìn về phía Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Đang muốn nhảy từ trên cây Đại Thụ xuống hiện thân để gặp hai người, thì một gã ám vệ xuất hiện trước mặt thân ảnh màu lam: “Tứ hoàng tử, Vương gia có dặn qua, lúc hắn cùng với Lạc Đại tiểu thư so chiêu, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy!”
Bốn gã ám vệ này đều là tâm phúc của Nam Cung Quyết, võ công cao cường, đối với Nam Cung Quyết trung thành tận tâm, lời nói của hắn đối với bốn người này ngang với thánh chỉ.
Nếu Nam Cung Quyết không muốn cho bất luận kẻ nào quấy rầy hắn cùng Lạc Mộng Khê so chiêu, thì dù phải liều mạng cả bốn người cũng nhất định không để cho ai quấy rầy, nếu Diệp Bắc Đường muốn xông vào, trước tiên phải bước qua xác của bốn người này.
Võ công của bốn người này, Bắc Đường Diệp từng chứng kiến, nếu bốn người cùng liên thủ, hắn không thể nắm chắc phần thắng…..
Quên đi, vẫn là chờ Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê giao thủ xong mới chất vấn hắn!
Năm mươi chiêu dần trôi qua, mâu quang Lạc Mộng Khê trầm xuống: Cho dù không thắng được Nam Cung Quyết, ta cũng tuyệt đối không bại dưới tay hắn……….
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Nam Cung Quyết nhìn Nam Cung Quyết đánh giá cao thấp một lần, ánh mắt dừng ở một chỗ, mâu quang sáng lên nhưng không ai có thể thấy, trong lòng đã có chủ ý.
Lạc Mộng Khê đột nhiên tấn công nhanh hơn, trường kiếm trong tay liên tục dao động, bức Nam Cung Quyết lui vài bước, thừa dịp Nam Cung Quyết lui về phía sau lộ ra khe hở, trường kiếm trong tay Lạc Mộng Khê chém ra, đây đã là chiêu thứ bốn mươi chín……
Chiêu thứ bốn mươi chín trong nháy mắt qua đi, trường liếm trong tay Nam Cung Quyết đã chỉ thẳng cổ họng Lạc Mộng Khê, trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh, nàng vội vàng vung kiếm, nhưng không phải chắn trường kiếm của Nam Cung Quyết, mà là thẳng đến trái tim của Nam Cung Quyết………
Vùng cổ chợt lạnh, mũi kiếm của Nam Cung Quyết đã kề sát cổ họng Lạc Mộng Khê, chỉ cần hắn dùng sức, sẽ khiến Lạc Mộng Khê mất mạng.
Nhưng mà mũi kiếm của Lạc Mộng Khê cách tim Nam Cung Quyết ba li, rõ ràng Lạc Mộng Khê đã thua….
“Ta thừa nhận, võ công Lạc vương gia so với ta cao hơn!” Trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, mâu quang Lạc Mộng Khê lóe lên, thu hồi trường kiếm, ho nhẹ vài tiếng, nhẹ nhàng hạ mí mắt, đáy mắt sâu thẵm.
Nam Cung Quyết cũng thu hồi trường kiếm đặt ở cổ họng Lạc Mộng Khê về, ho nhẹ vài tiếng: “Một khi đã như vậy, thỉnh Lạc Đại tiểu thư tuân thủ ước định của chúng ta trước đó……”
“Đợi chút, Lạc vương gia, Mộng Khê chỉ nhận thua, chưa nói muốn về dưới trướng Lạc vương gia!” Lạc Mộng Khê nói từng chữ, âm vang mạnh mẽ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh như thường.
“Lạc Mộng Khê, vừa rồi khi so chiêu với ngươi, ta đã sớm nói rõ ràng, nếu ngươi thua, sẽ phải về dưới trướng bổn vương, mặc ta sai phái, chẳng lẽ ngươi muốn bội ước!” Thanh âm Nam Cung Quyết lạnh như băng, làm cho người ta cảm giác như đang ở trong hầm băng, không giận nhưng cường thế áp chế khiến người khác không thở nỗi.
“Lạc Mộng Khê ta không vi phạm ước định, bất quá……” Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, mắt hiện lên tia trêu tức, trên bàn tay nhỏ bé xuất hiện một thứ xanh biếc: “Lạc vương gia, ngươi có nhận ra vật này?”