Truyện Không Thể Ngừng Yêu - Đường Tố Tố - Thủy Mặc Phu Nhân

Chương 8 Tôi sẽ rời đi




"Buông chị dâu của cậu ra!"

Cố Tư Thành bị giọng nói lạnh băng làm cho giật mình, ngay lập tức thả lỏng tay.

Lục Cẩn Ngôn xuất hiện sau lưng Đường Tố Tố từ lúc nào, dùng một tay để ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Dáng vẻ thân thiết này khiến cho Cố Tư Thành cảm thấy cay mắt, nhưng lại không có cách nào tách hai người ra được.

"Cậu muốn nhòm ngó chị dâu của mình sao?"

Bàn tay Lục Cẩn Ngôn siết chặt vòng eo của Đường Tố Tố cảnh cáo. Cô cũng chẳng dám đẩy anh ra.

Cố Tư Thành nhìn chằm chằm vào mặt cô.

"Cô ấy là bạn gái của em!"

"Khi nãy cậu nói rằng cô ta là em vợ mình cơ mà."

"Cô ấy mới là bạn gái của em. Đường Hải Quỳnh không phải."

Lục Cẩn Ngôn bật cười khe khẽ, phả hơi bên tai của Đường Tố Tố:

"Thật không ngờ Lục thiếu phu nhân cũng tài giỏi thật. Chỉ có vài câu, đã biến anh rể thành người yêu của mình rồi."

Giọng nói chẳng có chút cảm tình nào, lại xen thêm vài phần khinh miệt và đã đoán được trước.

Đường Tố Tố thật sự không nhớ được mình đã gặp vị tổng giám đốc này ở đâu mà khiến cho anh ta ác cảm với mình đến vậy.

Cô cười chua chát.

"Là người yêu biến thành anh rể thì đúng hơn. Lục tổng, tôi không muốn gặp em trai anh nữa, hai người nói chuyện, để tôi đi trước được hay không?"

Lục Cẩn Ngôn khẽ khựng lại. Cô gái trong lòng mang theo mùi hương hoa quế thoang thoảng. Anh như si như say, tham lam hít vào trong lồng ngực mình, cũng bất giác cảm nhận được tâm trạng của Đường Tố Tố.

Cô đang rất đau khổ, bờ vai trùng xuống cô độc vô cùng.

"Nghe thấy chưa?" Anh quay sang Cố Tư Thành, cho hắn một cái nhìn cảnh cáo.

Cố Tư Thành không dám chống đối với những người như Lục Cẩn Ngôn, chỉ có thể lùi bước quay đi. Lúc liếc mắt qua hai người, hắn nắm chặt tay mình lại.

Tố Tố, nhất định phải tin anh chờ anh. Bằng mọi giá anh sẽ đón em về nhà.

Chỉ tiếc rằng Đường Tố Tố không nghe được tiếng lòng của hắn, mà nếu nghe được, cũng chưa chắc cô sẽ vui vẻ.

Trong khu vườn yên tĩnh chỉ còn lại hai người. Lục Cẩn Ngôn vẫn ôm chặt người không buông ra. Đường Tố Tố cảm thấy khó thở.

"Lục tổng, người ta đã đi rồi, anh còn không buông tay?"

"Sao nào? Để cho gã đàn ông khác ôm thì được, còn chồng mình thì không?"

Lục Cẩn Ngôn càng ôm chặt hơn, như muốn khảm cô vào trong lòng mình.

Tên đàn ông này đúng là bị bệnh rồi. Đường Tố Tố nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám nói những lời thật lòng ra.

Cô mềm giọng:

"Lục tổng, không phải anh cũng không thích tôi sao? Thực sự anh cũng chán ghét tôi, khó chịu với sự có mặt của người vợ hờ này. Không phải sao?"

Lục Cẩn Ngôn xoay người Đường Tố Tố lại, khiến cô đối diện với mặt mình. Anh theo dõi biểu cảm trên mặt cô thật kỹ, không để sót bất cứ chỗ nào.

"Xem ra cô cũng thông minh."

Không có bất cứ người đàn ông nào vui vẻ khi một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình với thân phận là người vợ hợp pháp cả. Sự xuất hiện của Đường Tố Tố chẳng khác nào trêu tức uy quyền của anh.

"Tôi không hề thông minh, chỉ là biết vị trí của mình ở đâu mà thôi. Lục tổng, tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng không hy vọng vị trí Lục thiếu phu nhân của anh. Sau này, nếu như có thể, mong anh bao dung thả tôi đi cho. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt của anh nữa!"

"Cô muốn rời khỏi đây như thế?"

Hỏi câu này, không hiểu sao Lục Cẩn Ngôn lại thấy rất khó chịu. Giống như anh đang bị vứt bỏ vậy.

Chết tiệt!

Đường Tố Tố nâng rèm mắt, ngạc nhiên.

"Lục tổng, anh…"

Lục Cẩn Ngôn như bị bỏng, vội vã buông tay ra:

"Tôi sẽ nói với mẹ để cô đi sớm. Trong thời gian đấy tốt nhất cô nên nhớ những gì mình nói, làm việc thành thật. Sau này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Vậy cảm ơn Lục tổng rồi." Đường Tố Tố cũng không hề tiết kiệm lời, chân thành nói một lời cảm tạ.

Cô bỗng nhiên "a" lên một tiếng:

"Không biết bộ phim đang quay sau khi tôi đi thì thế nào rồi?"

Nếu như không nhắc đến, có lẽ cô cũng quên mất Lục Cẩn Ngôn chính là nhà đầu tư của mình.

"Đã tuyển được biên kịch mới. Không có cô thì không chết được."

"Tôi… tôi có thể xem kịch bản được không?"

Đường Tố Tố vươn tay, nắm lấy ống tay áo của Lục Cẩn Ngôn khẽ giật giật. Quỷ Duyên là tác phẩm xuất sắc nhất đến hiện tại của cô, từ một cuốn tiểu thuyết được chuyển thể thành phim. Cô lần đầu làm biên kịch, nhưng lại không thể theo trọn vẹn.

Nuối tiếc là điều chắc chắn.

Lục Cẩn Ngôn bật cười:

"Cô nghĩ công ty sẽ để cho người từng bị vào tù làm biên kịch của dự án này? Đường Tố Tố, nếu như không phải đã quay được hơn nửa, thậm chí ngay cả kịch bản cũ của cô cũng bị vứt đi."

Câu trả lời phũ phàng của Lục Cẩn Ngôn khiến Đường Tố Tố tuyệt vọng.

Lần này, cô thực sự mất tất cả.

Trong sạch, tự tôn, sự nghiệp. Dù có rời khỏi nhà họ Lục, tất cả đều yêu cầu cô phải bắt đầu lại từ đầu, trả giá càng nhiều mồ hôi và nước mắt.

Cô cúi đầu:

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy chúc bộ phim có thể thành công, cũng không phụ tôi dành nhiều năm để viết ra nó."

Lục Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ của Đường Tố Tố, trong lòng lại càng thêm cáu giận. Cô không biết cầu xin anh nhiều thêm một lần nữa sao?

Anh không phải kẻ độc đoán như vậy, nếu như cô kiên trì thêm, chắc chắn…

Thôi, coi như thua.

"Ngày mai tôi sẽ mang kịch bản về cho cô."

Lục Cẩn Ngôn vứt lại cho Đường Tố Tố một câu rồi quay người đi, khiến cho cô ngây ra như phỗng.

Lục Cẩn Ngôn, người đàn ông độc đoán máu lạnh trong lời đồn của mọi người, rõ ràng đứng trước mặt cô không hề giống chút nào.

Nhưng buổi chiều hôm ấy, Đường Tố không kịp thấy kịch bản mà anh mang về, mà lại phải gặp mẹ chồng mình, bà Nhậm Hạ Lan trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.