"Duyên phận? Thật chẳng ngờ người như Lục tổng cũng biết kể chuyện tình. Thú vị lắm đấy."
Đường Tố Tố giằng tay của Lục Cẩn Ngôn ra, đứng đối diện với anh, trong đáy mắt đầy vẻ châm chọc. Lục Cẩn Ngôn thấy cô khinh bỉ mình đã nhiều, cũng không hề tự ái.
"Có ai nói rằng dáng vẻ này của em rất đáng yêu không?"
Đường Tố Tố chịu thua vì sự mặt dày hiếm có này. Cô bức mình đẩy anh ra:
"Anh nói đi, chuyện giấy chứng hôn là sao?"
"Hôm qua anh về nhà họ Đường lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu của em làm giấy chứng hôn rồi."
"Anh làm lúc nào mà tôi không biết."
Lục Cẩn Ngôn hơi chột dạ.
"Anh lừa tôi ngủ để lấy tay tôi điểm chỉ vào giấy đăng kí kết hôn? Lục Cẩn Ngôn, anh đê tiện vậy?"
Nhìn người đàn ông đứng im cam chịu, Đường Tố Tố càng xác định những gì mình nghĩ là thật rồi.
"Anh...anh…", cô tức đến mức không cách nào thốt lên cả câu.
Lục Cẩn Ngôn xoa mái tóc hơi rối của cô:
"Chỉ là hợp pháp hóa quan hệ của chúng ta thôi. Dù gì em cũng đã đồng ý gả cho anh, không phải sao? Giờ em đổ ý cũng muộn rồi. Thứ mà nhà họ Lục giỏi nhất chính là lấy tiền đập người, đổi trắng thay đen."
Nghĩ lại, Lục Cẩn Ngôn phải thầm cảm ơn mẹ mình đã cho anh một cơ hội tốt như vậy.
"Tôi không nói chuyện với anh nữa."
Đường Tố Tố biết mình chẳng phải đối thủ của kẻ mặt dày này, chỉ có thể hậm hực bỏ về phòng mà Nhậm Hạ Lan sắp xếp cho mình. Nhưng khi cô đến đến nơi, phòng đã đóng sập cửa lại.
Từ quản gia khó xử đứng bên ngoài:
"Cô Đường, cậu chủ dặn dò căn phòng này khóa lại, vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa."
Ngày thường bà ta làm khó cô bao nhiêu, bây giờ lại khách sáo bấy nhiêu.
Đường Tố Tố làm sao có thể không biết được đây là do Lục Cẩn Ngôn giở trò. Quả nhiên, khi cô quay lại đã thấy anh đứng đợi sẵn sau lưng mình, nở nụ cười rạng rỡ:
"Vợ chồng nên cùng ở một phòng. Nhà gỗ của anh rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nuôi được em."
Coi như anh giỏi.
"Tôi phải làm sao anh mới có thể buông tha cho tôi?"
"Yêu anh!"
Lục Cẩn Ngôn dễ dàng nó ra hai chữ mà không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng Đường Tố Tố lại khác hẳn.
Nếu nói anh thích mình cô còn có thể tin. Dù gì đàn ông cũng rất dễ rung động vì phụ nữ. Nhưng đến mức yêu.
Cố Tư Thành mở miệng là nói yêu đến năm năm, nhưng vẫn bỏ mặc cô lấy người khác không phải sao?
Vậy cô lấy đâu ra tự tin để nhận lấy chữ yêu của Lục Cẩn Ngôn?
Có lẽ cô cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Mà cách tốt nhất là phải nói chuyện với Lục Phàm.
n huệ của Lục Cẩn Ngôn đối với cô, Đường Tố Tố đã trả hết hôm nay. Không cần thiết phải làm tội mình ở nơi này nữa.
"Cậu chủ, ông chủ trở về."
Đến nhà họ Lục được nửa tháng, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy hai chữ ông chủ. Người này tính ra theo danh nghĩa là bố chồng của cô, Lục Phong.
Ông Lục thuở trẻ phong lưu, kết hôn với bà Nhậm, nhưng lại có quan hệ dây dưa với bao nhiêu mĩ nhân, trong đó có người mẹ mất sớm của Lục PhàsớmSau khi bị phát hiện, quan hệ giữa hai vợ chồng trở nên lạnh nhạt. Bà Nhậm nhận Lục Phàm về nuôi dưỡng dưới danh nghĩa là con mình, em trai cùng tuổi với Lục Cẩn Ngôn.
Bao nhiêu năm qua, ông vẫn ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, mỗi tháng trở về có một lần.
Lục Cẩn Ngôn nghe thấy bố mình trở về, thái độ cũng rất nhàn nhạt:
"Chúng ta đi thôi. Anh đưa em đi xem đồ."
Đường Tố Tố biết thái độ của anh không tốt nên chẳng dám chống đối. Nếu làm ra hành động gì, cô sợ mình sẽ biến thành bao cát trút giận mất.
Lần nữa trở về với căn nhà gỗ trong vườn, Đường Tố Tố lại nhớ lại đêm hôm qua.
Sự xâm phạm của anh vẫn rất rõ ràng.
Cô chần chừ đứng ngoài cửa không dám vào.
"Em vẫn còn hận anh sao?"
Làm sao lại không hận? Cô đã nói rồi, tốt nhất đừng để cô có cơ hội sống sót, nếu không…
"Tôi cũng không biết nữa, anh muốn tôi xem cái gì?"
Nhẫn nhịn một chút, sau đó âm thầm dùng mật ngọt mà giết chết Lục Cẩn Ngôn, sẽ tốt hơn cứng rắn với anh ta gấp vạn lần. Cô thân cô thế cô, không thể làm bừa được.
"Xem quần áo, đồ đạc."
Lục Cẩn Ngôn nhìn Đường Tố Tố với ánh mắt rất khác lạ, sau đó bật cười kéo cô đến phòng đọc sách của mình. Bên trong đã được cải tạo lại, một bên là sách, còn một bên là những chiếc tủ lớn.
Anh mở từng cánh tủ ra, khiến cho Đường Tố Tố phải ngạc nhiên đến há hốc miệng.
"Chỗ này đều là của em."
Bên trong đều là quần áo đủ bốn mùa xuân hạ thu đông, kiểu dáng màu sắc gì cũng có, đặc biệt toàn là đồ đắt tiền.
Những thứ đồ này, mỗi năm cô chỉ dám mua năm sáu bộ. Nhưng đếm sơ sơ trong phòng này, số lượng không chỉ trăm cái.
Trong một thời gian ngắn như vậy, anh lấy ở đâu ra?
"Anh không nói rằng em là người ham phú quý, nhưng anh muốn dùng tài sản của mình để cho em những gì tốt nhất."
Đường Tố Tố khẽ cong khóe miệng, diễn một nụ cười giả tạo vô cùng.
Thứ cô muốn là tự do và sự tôn trọng, anh vẫn không cách nào hiểu được.
Sau hôm ấy, Đường Tố Tố ở lại trong căn nhà bằng gỗ của Lục Cẩn Ngôn. Trong nhà chỉ có mỗi một phòng ngủ, và tất nhiên, Lục Cẩn Ngôn sẽ phải ngủ ở phòng đọc sách. Cô ương bướng ngang ngược thế nào anh cũng sẽ nín nhịn, không hề tức giận chút nào.
Lục Phàm mất tích mấy ngày cũng trở về. Đường Tố Tố để ý Lục Cẩn Ngôn không có ở nhà mới lén lút đợi hắn. Nhưng người cô gặp được lại không phải Lục Phàm.
"Thu Vân? Là em phải không?"
Đường Tố Tố giật mình mở to mắt, mãi mới kịp phản ứng mà tránh vòng tay người đàn ông muốn ôm chầm lấy mình.
Một khuôn mặt giống Lục Phàm đến chín phần.
"Ông Lục?"
Ông Lục cuối cùng cũng phản ứng kịp, hơi thất thần.
"Con là ai?"
"Chào ông Lục, con là Đường Tố Tố, cũng là con dâu của ngài."
"Con dâu?"
Đến lượt ông Lục trầm ngâm suy nghĩ.
"À, thì ra là vợ của Cẩn Ngôn. Con bao nhiêu tuổi rồi?"
Đường Tố Tố cảm thấy người bố chồng này thật quái dị. Chẳng lẽ ông quen biết với mẹ cô?
Cũng không đúng, mẹ cô tên Diệp Hà. Đường Tố Tố từng xem ảnh mà Đường Hải Quỳnh mang theo, mặc dù cô và mẹ có điểm giống, nhưng nhìn vẫn không thể nào lẫn được.
Cô chỉ biết thành thật trả lời:
"Con hai mươi hai."
"Con sinh tháng mấy?"
"Dạ mười hai."
Ánh mắt của ông Lục thể hiện sự thất vọng thấy rõ. Ông gật đầu:
"Ta nhận nhầm. Hai người không giống nhau, mà tuổi tác lại càng không đúng."