"Lục Cẩn Ngôn?"
Sự ngạc nhiên hiện rõ trong đáy mắt Đường Tố Tố khiến cho Lục Cẩn Ngôn bật cười.
Anh cúi xuống, nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô.
"Sao nào, tôi không thể ở đây, vậy thì người ở đây phải là Cố Tư Thành hay là Lục Phàm."
Đường Tố Tố không hiểu tên đàn ông này phát bệnh gì khi nhắc đến hai người kia nữa. Ghen sao?
Thật đáng cười, cười chảy nước mắt ra được ấy.
Cô không tự tin mình có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành làm cho người đàn ông này phải ghen tức như vậy.
Cô chậm rãi tránh khỏi sự kìm kẹp của anh, chậm rãi ngồi dậy:
"Tôi nghĩ rằng Lục tổng phải đợi cho Đường Hải Quỳnh thuận lợi về nhà họ Cố rồi mới trở về chứ."
"Cô còn dám nhắc đến Đường Hải Quỳnh? Cô quên mất tôi đã cảnh cáo cô cái gì rồi hay sao?"
Đường Tố Tố đối diện với tầm mắt của anh:
"Vậy tôi nói thẳng, tôi không có ý chọc đến cô ta. Lục tổng, là người trong mộng của anh chọc giận tôi. Anh mù, nhưng đừng áp đặt suy nghĩ cô ta là kẻ oan khuất vào đầu tôi."
"Cô nói bậy? Ai là người trong mộng của tôi?"
Lục Cẩn Ngôn nắm lấy bàn tay bị bẻ gãy của Đường Tố Tố, khiến cô đau đến mức tím mặt lại. Anh vẫn không nhận ra, gằn mạnh:
"Cô nói lại xem, ai là người trong mộng của tôi?"
"Đường Hải Quỳnh, không phải sau?"
Cơn giận bừng lên, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy không khống chế được chính mình nữa. Anh hất mạnh tay cô ra, bỏ ra ngoài.
"Người như cô xứng đáng bị như vậy, đừng oán trách ai khác."
Cánh cửa đóng rầm lại.
Đường Tố Tố nằm vật ra giường, ôm lấy cánh tay sưng tấy của mình. Tay đã được bó bột, nhưng sự ê buốt từ trong xương không có cách nào xoa dịu được.
Người ban cho ơn huệ này, Đường Tố Tố không có cách nào quên được.
Cô ở bên trong phòng oán hận, nhưng lại không biết người bị mình oán hận vẫn chưa rời khỏi. Anh đứng tựa lưng vào cửa phòng cô, vỗ trán.
"Rốt cuộc mày bị cái gì?"
Những tưởng anh sẽ phải tức giận vì Đường Tố Tố làm hại đến người mình bảo vệ mới đúng, nhưng trong lúc cô nói Đường Hải Quỳnh là người trong mộng kia, Lục Cẩn Ngôn lại muốn lấp miệng cô lại bằng một nụ hôn.
Một nụ hôn.
Cả đời này anh chưa từng nảy sinh dục vọng với phụ nữ, ngoại trừ lần bị bỏ thuốc trong căn phòng hôm nọ, nhưng bây giờ trong lúc tỉnh táo lại muốn chiếm hữu cô, biến cô thành của riêng mình.
Quả thực điên rồi.
Rầm!
Tay Lục Cẩn Ngôn đấm mạnh vào tường, tự nhắc nhở mình:
"Cô ta không được!"
Anh không cần thiết phải yêu ai, nhưng nếu như lấy vợ sinh con, phải chọn người đoan chính hiền thục, chứ không phải kẻ mưu mô thâm hiểm như Đường Tố Tố.
Chắc chắn do anh đã lâu không động đến phụ nữ nên mới nảy sinh ra ý đồ điên rồ như vậy thôi.
Lầu Túy Y hôm nay có chuyện vui trăm năm hiếm gặp. Người thừa kế của nhà họ Lục, Lục tổng của ảnh thị Hoa Nghiên, vậy mà lại ghé qua nơi này của họ làm khách.
Mà lại chỉ đi một mình.
Tất cả các cô gái trong lầu Túy Y đều ríu rít cả lên.
Nơi này nổi tiếng ở thành Nam, là một nơi rượu chè, cờ bạc, gái gú, không có gì là không làm. Người như Lục Cẩn Ngôn tìm đến đây, không biết để làm gì, họ cũng là người được lợi.
"Lục tổng, không biết ngài…"
"Có trinh nữ không?"
Anh vừa mở miệng đã đưa ra yêu cầu.
Quản lý ngay lập tức gật đầu:
"Có! Tất nhiên là có chứ! Ngài muốn loại hình nào cũng có."
Lục Cẩn Ngôn nghiêng chai rượu, nhìn chất rượu màu đỏ đặc dần dần chảy vào trong ly, con ngươi híp lại.
"Sức hương hoa quế! Đến đây ngay lập tức."
"Được được! Có ngay có ngay!"
Quản lý cười đến tít mắt đi ra ngoài, để mặc Lục Cẩn Ngôn trong căn phòng sập sình tiếng nhạc. Hơi đau đầu, anh lấy điều khiển tắt mọi âm thanh đi.
Mùi hoa quế, trên người Đường Tố Tố cũng có mùi hoa quế.
Choang!
Chén rượu trên tay bị Lục Cẩn Ngôn đập vỡ tan, đúng lúc cánh cửa phòng ngủ mở ra. Một cô gái trong bộ váy trắng tinh khiết bước vào, ngây thơ, tha thướt.
Dáng vẻ này mới là thứ anh mong đợi. Hiền thục, nho nhã.
"Quý khách cho gọi em ạ?"
"Cô tên là gì?"
"Người vào lầu Túy Y không có tên, chỉ có hiệu. Em là Sơn Trà."
Sơn Trà, một loài hoa trắng xinh đẹp, ngọt thanh.
Lục Cẩn Ngôn giơ một chén rượu khác lên.
"Cô có thể làm gì?"
Sơn Trà cúi người xuống, trên người cô ta mang theo mùi hoa quế chua xót, phả vào cánh mũi của Lục Cẩn Ngôn. Cô ta đặt tay lên vai anh, theo lồng ngực cường tráng, gỡ một chiếc cúc ra vuốt ve.
"Còn phụ thuộc vào việc anh muốn em làm gì?"
Lục Cẩn Ngôn vươn tay nắm lấy tay cô ta, kéo cả thân thể nhẹ bẫng ngồi lên trên đùi mình. Sơn Trà nhẹ, nhưng không nhẹ bằng Đường Tố Tố.
Cô ta thơm, nhưng không thanh thoát như Đường Tố Tố.
Ngay cả nụ cười nửa miệng, cũng không thắng nổi một phần vạn phong tình quyến rũ của cô.
Nhận ra giây phút này lại nhớ đến người phụ nữ kia, Lục Cẩn Ngôn đen mặt lại. Anh dùng tay giật đứt hàng cúc trước ngực Sơn Trà. Cô ta không mặc áo lót, hai luồng trắng nảy ra xinh đẹp.
Anh nhớ lại đêm mất hồn đến tận xương kia. Cô gái dưới thân im lặng rơi lệ, không hề thốt lên một lời. Nhưng cô càng im lặng, anh càng có quyền ảo tưởng.
"Tố Tố, trao cho anh."
Sơn Trà sững người lại khi nghe người đàn ông nói từ kia. Nhưng cô ta cũng hiểu chuyện, thừa thế dựa vào người người đàn ông.
"Chỉ cần anh muốn, em sẽ là Tố Tố!"
"Cút!"
Sơn Trà đang động tình bỗng nhiên giật mình. Đến khi phản ứng lại, cô ta đã ngã trên đất. Mà Lục Cẩn Ngôn như một hung thần ác sát, ném danh thiếp từ trong túi ra.
"Giữ lấy, người của tôi sẽ đến tìm cô."
Anh hiểu rồi, bản thân mình thực sự đã bị Đường Tố Tố ám ảnh. Cô chính là điểm yếu của anh, thứ điểm yếu này…
Một là đặt trong lòng bàn tay mà bảo vệ.
Mà hai, là giết!
Mặc kệ Sơn Trà đang mất hồn mất phách ngồi ở phía sau, Lục Cẩn Ngôn đạp cửa ra ngoài như gió cuốn. Anh mở cửa xe, cứ như vậy mà để cho gió tát vào mặt mình. Tỉnh táo đôi chút, anh vẫn không biết mình phải làm sao với nhân tố mới xuất hiện trong đời mình này.
Cô làm cho anh bối rối đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Cho đến lúc trở về đến nhà, Lục Cẩn Ngôn vẫn không lấy lại được bình tĩnh. Anh xuống xe, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ.
"Có chuyện gì vậy?" Anh không để ý đến chứng sạch sẽ của bản thân, kéo tay một người lại mà hỏi.
"Đường Tố Tố ngã xuống hồ lớn trong vườn."