"Lục tổng?"
Đường Hải Quỳnh được giải cứu, cả người gấp đến mức muốn nhào vào trong lòng Lục Cẩn Ngôn. Anh ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ta, chau mày muốn lùi lại.
"...?!"
Đường Hải Quỳnh ngây người ra như phỗng. Rõ ràng cô ta cảm thấy người đàn ông này rất bao dung mình, muốn tố tội Đường Tố Tố một phen, vậy mà anh lại tránh cô ta như tránh hủi.
Nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy một thoáng qua, Đường Hải Quỳnh chậm rãi rơi lệ:
"Cảm ơn Lục tổng đã ra tay cứu giúp, nếu không không biết tôi có còn sống được hay không nữa."
Đường Tố Tố nhìn cô ta, lại nhìn Lục Cảnh Ngôn. Mảnh sứ vẫn đang nằm trong tay cô, bất chấp cơn đau nơi cổ tay, cô nắm chặt lấy nó, như muốn găm vào da thịt.
Lần này lại thất bại rồi, cô không biết làm cách nào mới có thể đưa anh mình thoát khỏi đầm rồng hang hổ này.
Lục Cẩn Ngôn đứng từ trên cao xuống, lạnh giọng:
"Đường Tố Tố, tôi đã cảnh cáo cô không được đến đây phá rối. Cô quên mất tôi đã từng nói gì rồi hay sao?"
Cô chậm rãi ngồi dậy, một bên tay đau đến mức không còn cảm giác chống nhẹ trên đất. Có lẽ đã gần tàn phế rồi.
"Nhớ, nhớ khắc cốt ghi tâm, không cần Lục tổng phải nhắc nhở."
"Vậy mà cô…"
"Lục tổng!"
Hoàng Như đứng trước mặt Đường Tố Tố, giọng van lơn.
"Con bé là con gái tôi nuôi dưỡng từ bé. Lần này bị như vậy là do mẹ dạy con không nghiêm, xin Lục tổng bỏ quá cho. Về sau sẽ không có chuyện này nữa."
Bà ta lại quay sang Đường Tố Tố:
"Con gái, việc hôm nay mẹ đã cầu xin cho con rồi. Sau này con đừng làm chuyện dại dột nữa. Cả bố mẹ lẫn anh trai của con sẽ rất buồn đó, thằng bé sắp phải phẫu thuật rồi. Nó muốn hai đứa em của mình vui vẻ với nhau, chẳng lẽ lại khó thế sao?"
Đường Tố Tố đã xem Hoàng Như diễn kịch nhiều lần, mỗi lần cô đều như mở ra trước mắt một chân trời mới.
Bà ta vô sỉ đến mức không có điểm dừng.
"Tố Tố, có được không?"
Thấy bàn tay sắp chạm đến tóc mình, cô né tránh dứt khoát, không muốn sự xảo trá kia làm bẩn.
"Vậy mẹ còn nhớ lời hứa chứ?"
"Mẹ làm sao quên được, sau này không có chuyện như vậy nữa. Lúc nào nhà họ Đường cũng mở cửa để đón con về xem."
Đường Tố Tố mím môi, âm thầm nuốt hết sự uất hận vào trong lòng.
Điều kiện của cô hiện tại không đủ để lo cho anh trai, cho anh phẫu thuật, lại chữa bệnh.
Nếu đưa anh ra khỏi đây, khác nào muốn hai người chết chung. Cô chỉ còn cách thỏa hiệp, nhân nhượng.
"Được!"
"Con gái ngoan lắm!"
Đường Tố Tố lại một lần nữa tránh động tác mẹ hiền con thảo của Hoàng Như. Cô loạng choạng đứng dậy. Trong lúc ấy, có hai người tiến về phía nơi xảy ra xô xát.
"Tố Tố!"
"Tố Tố!"
Cả hai giọng nói đồng thời phát ra, một là Lục Phàm, hai là Cố Tư Thành.
Cố Tư Thành lướt qua người Đường Hải Quỳnh, muốn ôm cô vào trong lòng, nhưng cô lại tránh ra, ngã vào lòng Lục Phàm.
"Đưa tôi ra khỏi đây đi được không?"
Lục Phàm vòng tay ôm gọn bờ vai mảnh mai của cô, ghé sát vào bên tai những lời chỉ hai người mới nghe rõ:
"Nhưng tôi là em trai của cô đấy."
"Xin anh."
Lúc này cô không cần biết em chồng hay anh rể cái gì, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi khiến mình nhục nhã ê chề này.
Tình cảm yêu thương năm năm trời, nói quên thì dễ, nhưng để làm được quá mức khó khăn. Cô không dây dưa phá rối hôn lễ của Đường Hải Quỳnh, nhưng càng không muốn nhìn người đàn ông từng thề nguyền sắt son nắm tay người khác vào lễ đường.
Cô nghe thấy Đường Hải Quỳnh đang kêu lên:
"Tư Thành, em đau bụng quá. Con… con…"
Cố Tư Thành từ bỏ nhìn theo cô, hình như đang luống cuống xoay quanh vợ mình.
Họ là một gia đình hạnh phúc, thứ hạnh phúc cô từng tham lam muốn có.
"Tố Tố!"
Mắt Đường Tố Tố hoàn toàn mờ đi, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng gọi mình ở bên tai.
Cô muốn cười trừ.
Lục Phàm quả nhiên là diễn viên mà cô nhìn trúng, diễn vai nam chính thâm tình cũng thật tốt.
Nếu chỉ cần nghe giọng của hắn ta, nhất định sẽ nghĩ hai người là một cặp yêu thương da diết mất.
Cứ như vậy, cô chìm hoàn toàn vào bóng tối tĩnh mịch.
Đêm nay, Đường Tố Tố lại nằm mơ, mơ mình trở về mười hai năm trước.
Đời này có rất nhiều người nói yêu thương cô, nhưng sau đó lại từ bỏ người mình từng hứa hẹn không hề thương tiếc.
Như bố Đường, mẹ Hoàng Như, như Cố Tư Thành.
Trong trí nhớ xa xăm, hình như còn một thiếu niên khác.
Tay anh đầy máu, che chở cho cô ở đằng sau.
Máu đó vẫn còn ấm nóng, là của tên muốn cưỡng bức cô anh vừa mới giết.
Thiếu niên mới có mười bốn mười lăm tuổi giết người.
Vì bảo vệ cô.
Đường Tố Tố mơ màng màng, cô còn quá nhỏ để hiểu được điều đó có ý nghĩa gì.
"Hải Quỳnh, ôm chặt lấy."
Trong lúc hai người chuẩn bị ngã xuống, chỉ một câu nói duy nhất của anh khiến cô yên tâm vững dạ, nhảy xuống làn nước chảy xiết dưới chân. Lúc đó cô nghĩ, được cùng sống cùng chết cũng tốt lắm.
Hai người rơi xuống dòng nước, chẳng biết ngụp lặn bao nhiêu lần rồi bị tách nhau ra. Kể từ đó bất kể tìm kiếm bao nhiêu năm, Đường Tố Tố chưa hề gặp anh anh trai đó lần nào. Thời gian cũng làm cô quên mất hình dáng của thiếu niên đó mất rồi.
Hải Quỳnh.
Lần đầu tiên có người gọi cô trìu mến bằng cái tên đó như vậy vì cô là chính mình, chứ không phải tiểu thư danh giá của nhà họ Đường.
Sau này, ngay cả cái tên này cũng bị cướp mất, đóng lại đoạn quá khứ mười năm hưởng thứ hạnh phúc thừa thãi mà cô nhặt được của Đường Hải Quỳnh. Quá khứ về thiếu niên kia cũng bị chôn chặt, chỉ có đôi lúc hiện lên như những mảnh kí ức chập chờn.
"Anh đang ở đâu?"
Đường Tố Tố thở than một tiếng, sau đó từ từ mở mắt. Một bên tay thực sự đã chết lặng, cô chỉ có thể dùng bàn tay khác để lau đi mấy giọt nước mắt trên mặt mình.
Thì ra cô lại có thể khóc nhiều đến mức này.
Cứ tưởng là nước mắt đã cạn khô rồi chứ?
"Xem ra cô vẫn còn dám tỉnh lại nhỉ?"
Bàn tay Đường Tố Tố dừng lại giữa không trung, cô theo âm thanh vừa phát ra, tìm được người lên tiếng.
"Lục Cẩn Ngôn?"
Tại sao anh lại ở đây?