"Mấy giờ rồi?"
Đàm Trác nhìn tổng giám đốc của mình than thở. Ngày hôm nay vị sếp này đã hỏi giờ đến lần thứ năm rồi, không hiểu có chuyện gì khiến cho anh quan tâm nhiều đến vậy. Rõ ràng bình thường Lục tổng làm việc, chưa đến bảy giờ là chưa có ý định rời khỏi công ty.
Mặc dù trong lòng hơi mệt, nhưng cậu chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời:
"Lục tổng, bốn giờ chiều rồi."
Bốn giờ chiều, tiệc cưới cũng sắp bắt đầu.
Lục Cẩn Ngôn lấy tay xoa trán, muốn gạt đi mấy hình ảnh trong đầu. Nhưng càng ngày chúng hiện lên càng rõ ràng hơn.
Cô oán trách anh lật lọng tráo trở.
Cô nhìn anh với ánh mắt thất vọng tràn trề.
Từng hình ảnh như kim châm đâm vào mắt cay cay.
Lục Cẩn Ngôn thực sự không biết mình bị bệnh gì nữa. Từ bao giờ anh lại để ý đến tâm trạng một người như vậy? Nhất là người đó lại là cô!
Đáng lẽ ra Lục Cẩn Ngôn phải chán ghét Đường Tố Tố mới đúng. Anh nhìn thấy dáng vẻ khiến người khác ghê tởm nhất của cô. Mà em gái anh lúc này đang nằm trong bệnh viện trị liệu, tất cả cũng vì cô.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lục Cẩn Ngôn không kìm lòng được trước sự quật cường của cô.
Đường Tố Tố có một đôi mắt không trong sáng, tràn ngập vẻ tính toán. Cô tính toán anh, tính toán bà Nhậm, và mang cả bản thân mình để đặt cược.
Kiểu người như thế khiến người ta vừa sợ vừa hận.
Vậy mà anh lại thấy trong đôi mắt ấy sự kiên cường của loài cỏ dại, khiến anh muốn dang rộng vòng tay che chở cho cô.
"Lục Cẩn Ngôn, mày đúng là bị điên!"
Lục Cẩn Ngôn rủa thầm một tiếng, sau đó đẩy ghế đứng dậy.
"Hôm nay tan làm sớm, tôi có chút việc bận."
Nếu như cô muốn đến nhà họ Đường chứng kiến Đường Hải Quỳnh và Cố Tư Thành làm hôn lễ, anh tác thành cho cô. Cô tuyệt vọng đến tận cùng, mới không đặt người đàn ông đó ở trong lòng nữa.
Chiếc xe nhanh chóng từ công ty trở về nhà họ Lục. Lục Cẩn Ngôn dừng xe trước cửa, đi bộ vào bên trong.
Người làm vẫn đi lại tấp nập.
"Đường Tố Tố đâu?" Anh đứng trước một người hỏi.
"Cô ta cả ngày hôm nay đều không ra khỏi phòng, nói là bị ốm rồi. Cậu chủ dặn dò chúng tôi không đến làm phiền mà."
Ốm rồi?
Cô ốm thế nào mà cả ngày không ra khỏi phòng?
Bước chân Lục Cẩn Ngôn bất giác gấp gáp hơn. Anh đứng trước phòng cô, rất tự nhiên quen thuộc đẩy cửa ra.
Quả nhiên cô đang cuộn tròn trong chăn thành một đống ở giữa giường.
"Khó chịu lắm sao?" Lục Cẩn Ngôn cũng không cách nào nhận ra giọng mình đã dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều lần.
"..."
"Nếu ổn rồi, cô có muốn trở về nhà họ Đường không, tôi đưa cô về." Thấy không có phản hồi, Lục Cẩn Ngôn vẫn rất kiên nhẫn.
Anh ngồi xuống bên giường cô, chau mày lại vì lo lắng.
"Tố Tố, em sao vậy?"
Bàn tay vừa mới chạm đến chăn, sắc mặt của Lục Cẩn Ngôn trở nên âm trầm đáng sợ.
Hay lắm Đường Tố Tố!
Tôi tưởng rằng cô đã ngoan ngoãn biết điều, nào ngờ cô lại có thể chơi tôi một vố như vậy!
Chăn trên giường bị Lục Cẩn Ngôn hất hết cả xuống thành một đống lộn xộn. Chăn đệm đều do anh tự tay chọn cho cô trong đêm mưa gió đó.
Nhưng cô không hề cảm kích, cũng không cần biết ai làm điều đó. Trong lòng của Lục Cẩn Ngôn như có sông cuộn biển gầm, muốn tàn nhẫn phá hoại tất cả, kể cả chính cô. Anh sải bước ra ngoài, muốn gọi lớn tiếng, nhưng lời đến cổ họng lại nghẹn lại.
Nếu như anh làm như vậy, chắc chắn Đường Tố Tố sẽ bị bà Nhậm trừng phạt. Thay vì cho cô chịu nỗi đau thể xác đơn giản, Lục Cẩn Ngôn càng muốn dày vò tinh thần cô hơn.
"Cô yêu Cố Tư Thành đến vậy đúng không? Tôi chống mắt lên xem hai người có thể đến được với nhau không?"
Đường Tố Tố ở nhà họ Đường không hay Lục Cẩn Ngôn đã về nhà, thậm chí còn biết rằng cô đã rời khỏi nhà họ Lục. Cô đang ôm lấy Tố Kiệt, mặc cho anh bôi hết nước mắt nước mũi lên quần áo của mình.
Anh như con thú nhỏ bị bỏ rơi, cứ khóc nấc không ngừng.
"Tố Tố, em muốn bỏ rơi anh sao? Anh hứa sẽ rất ngoan, em đừng rời đi có được không?"
Đường Tố Tố chỉ thấy như có con dao đang xẻ thịt mình, hết một lát, lại thêm một lát. Cô nắm chặt lấy áo của anh.
"Em làm sao có thể bỏ lại anh ở đây một mình chứ?"
Nếu như anh chấp nhận, Đường Tố Tố thậm chí còn muốn bắt cóc anh mang theo bên cạnh mình, hai anh em lưu lạc, sớm tối có nhau.
Cô làm sao có thể bỏ rơi anh mình được.
Tố Kiệt càng khóc dữ dội:
"Hải Quỳnh nói em đã đi rồi. Em ghét anh, không bao giờ trở về nữa. Sau này gặp lại, em cũng sẽ biến thành một cái xác khô xấu xí. Cô ta nguyền rủa hai anh em mình không bao giờ gặp nhau, rủa anh cả đời này ngu ngốc bị người đời cười chê."
Ánh sáng trong mắt Đường Tố Tố trở nên sắc lạnh. Cô trầm giọng lại:
"Đường Hải Quỳnh nói với anh như vậy?"
Tố Kiệt gật đầu:
"Anh đã biết em mới là em gái của anh từ lâu rồi. Nhưng Đường Hải Quỳnh nói nếu như anh dám nhận em, cô ta sẽ giết chết em. Tố Tố, lúc em đi rồi, lúc nào cô ta cũng lôi anh ra trút giận. Trên người anh đều là vết thương, đau lắm."
Đường Tố Tố hoảng hốt buông Tố Kiệt ra. Cô nắm lấy tay anh, vén tay áo lên.
Cả hai cánh tay đều là những bấu véo bầm tím lại, có nhiều vết cào vẫn còn rớm máu.
Lưng anh, có vết thương như bị thắt lưng da quật vào.
"Sao lại như vậy?"
"Sao lại như vậy?"
Lệ che nhòa mắt, Đường Tố Tố chỉ có thể vô thức lặp lại.
"Anh muốn ôm em từ lâu lắm rồi, nhưng lại không dám. Tố Tố, Kiệt Kiệt không ghét bỏ em đâu. Anh sợ em chết. Anh không muốn em chết."
Trong đầu cô chỉ còn lại một mảnh trống rỗng. Cô vẫn ở trong một góc thầm oán hận Tố Kiệt mười năm qua.
Mười năm, mười năm cô yêu thương anh, nhưng lại thầm trách anh không nhận người em gái này. Nhưng giờ có người nói cho cô biết. Đường Tố Tố, mười năm đó mày trả giá thế nào, anh trai mày cũng chịu đau khổ như thế.
Thử hỏi, làm sao cô có thể nhịn được.
"Lục Phàm!"
Đường Tố Tố đẩy Tố Kiệt vào bên trong phòng, lại lên tiếng gọi.
Lục Phàm giữ hai người ở trước cửa phòng, nuốt nước bọt.
"Tố Tố, sao tôi có cảm giác cô muốn đi giết người vậy?"
Phải! Đi giết người! Cô muốn đi giết chết Đường Hải Quỳnh. Bất kể có chuyện gì, cô cũng muốn người nhà họ Đường phải trả giá.
"Trông chừng anh ấy cho tôi, đừng để anh ấy ra ngoài."
Cô sợ khiến anh sợ hãi, cũng sợ máu của những con người đê tiện kia làm bẩn linh hồn trong sáng của anh.