Truyện Không Thể Ngừng Yêu - Đường Tố Tố - Thủy Mặc Phu Nhân

Chương 15 Anh trai




"Lục Phàm, cậu đứng lại đó!"

Chiếc xe cổ lỗ sĩ vọt thẳng qua cổng nhà họ Lục, Đường Tố Tố mới có can đảm ngồi thẳng dậy. Cô không ngờ đến Lục Phàm lại kéo thẳng mình lên xe, sau đó xông ra ngoài cổng mà không hề để ý đến bảo vệ.

"Tôi đóng được nam diễn viên chính trong phim của cô thì ở bên ngoài cũng phải là người bất chấp đấy."

Một tay giữ vô lăng, tay còn lại của Lục Phàm vuốt tóc trêu chọc. Ra khỏi nhà họ Lục, hắn thậm chí còn không thèm gọi cô là chị.

Thực ra Đường Tố Tố cũng không để ý đến danh xưng lắm.

"Anh có giấy mời không?"

Lục Phàm là nam diễn viên nổi tiếng, việc nhận được thiệp mời của nhà họ Đường thì dễ hiểu. Nhưng cô thì không.

Lục Phàm không để tâm lắm.

"Đơn giản thôi, cô đóng giả bạn gái của tôi là được chứ gì. Chỉ cần không lộ mặt ra cho người nhà cô thấy là được."

Đường Tố Tố thấy phương án này không khả thi lắm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Nếu như cô dùng thân phận em gái của Đường Hải Quỳnh mà trở về, sợ là ngạch cửa cũng không cách nào vào được.

Xe chẳng mấy chốc đến trước nhà họ Đường. Mới có mấy ngày, giống như một giấc mộng vậy, tất cả đều đổi khác cả rồi.

Mấy ngày trước nhà họ Đường gả con gái nuôi, chỉ có một bộ quần áo rách và một chiếc xe đưa đi.

Đường Hải Quỳnh là hòn ngọc quý trên tay bố mẹ Đường. Đường Tố Tố đứng từ xa nhìn ba người họ ôm lấy nhau khóc lóc nức nở.

Ruột thịt từ xưa đến nay vẫn là thứ khó lòng chia cắt được.

Nhưng họ thương con gái mình, còn cô thì sao? Bố mẹ cô đã không còn cơ hội nhìn thấy con gái của mình nữa rồi. Họ có muốn cốt nhục phân ly, có muốn nuôi con hộ người khác đến hai mươi năm không?

Rõ ràng là hai bên nợ lẫn nhau, vậy mà tất cả tội lỗi lại đổ hết lên một mình cô.

"Hận không?"

Lục Phàm ghé sát vào tai Đường Tố Tố khẽ hỏi. Chất giọng của hắn rất đặc biệt, như có ma lực, suýt chút nữa thì khiến cô bị cuốn theo.

"Hận thì sao mà không hận thì sao? Tôi rời khỏi đây rồi sẽ chẳng có quan hệ gì đến bọn họ nữa."

Bây giờ cô cần gặp anh trai, chứ không phải đứng đây nhặt chút tình cảm thừa mứa mà Đường Hải Quỳnh đánh rơi.

"Anh chờ tôi ở đây một chút."

Đường Tố Tố gật đầu với Lục Phàm, kéo váy đi theo con đường thân thuộc. Bộ váy trên người cô cũng do hắn mua cho.

Phòng của Tố Kiệt nằm trên tầng ba, đối diện với phòng cũ của cô. Hai người cách nhau gần như vậy, nhưng mỗi ngày anh đều ở lì trong phòng, đợi cô đi làm rồi mới ra ngoài.

Anh ghét bỏ đứa em gái bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình này.

"Cậu ấy đã không ăn cơm ba ngày rồi."

Đến góc khuất hành lang, Đường Tố Tố bỗng nghe thấy người nói chuyện. Cô đứng né vào một bên, hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng.

Cậu ấy? Họ đang muốn nhắc đến ai?

Một người khác lại xì một hơi dài.

"Không ăn thì thôi tại sao chúng ta phải để tâm? Tên ngốc vô dụng đấy còn làm gì có tương lai nữa. Một đứa con nuôi điên khùng mà ông bà chủ cũng nuôi, đúng là quá thiện lương rồi."

"Vậy mà cậu ta cũng đâu biết điều, đòi đi tìm cái sao chổi Đường Tố Tố kia. Chẳng hiểu ngày thường ghét cô ta như thế, bây giờ lại phát rồ."

"Kệ thôi, đói chết sẽ phải cầu xin. Chúng ta đi!"

Đường Tố Tố đứng nghe không sót chữ nào. Mặt cô càng ngày càng lạnh đi.

Anh trai của cô dành toàn bộ sự tin tưởng của mình cho Đường Hải Quỳnh. Nhưng cô ta lại để cho đám người này hành hạ anh ấy như vậy.

Cô mang theo vẻ mặt bình thản bước ra ngoài, đối diện với hai người làm kia.

"Cô… làm sao cô vào đây được?"

Một người lắp bắp. Lâu lắm không về nhà họ Đường, Đường Tố Tố còn chẳng nhớ tên của hai người này là gì.

Cô cười cười:

"Tôi trở về, các người không chào mừng sao?"

"Chào mừng cái gì? Ông bà chủ đã từ cô, cô còn mặt dày mà về đây, không sợ bị đuổi đi à?"

"Cô đừng nghĩ đến việc có thể cướp lại cậu Cố trong tay cô chủ. Cô xứng sao?"

"Xứng hay không, để tôi thử rồi sẽ biết không phải sao?"

Chát! Chát!

Còn chưa kịp để ai kịp phản ứng, Đường Tố Tố đã vung tay giáng hai cái tát vào mặt những kẻ phản trắc, tròng mắt không có chút độ ấm nào của cô gần như đóng băng bọn họ lại.

"Lục Phàm!"

Lục Phàm vươn vai, đi ra từ chỗ tối, lại còn chép chép miệng.

"Thật phiền phức mà, có chuyện gì?"

"Giữ họ lại giúp tôi!"

"Tuân lệnh chị dâu!"

Chị dâu? Hai người đứng trước cửa co lại như gà mắc mưa. Gọi Đường Tố Tố là chị dâu, nếu như không nhầm, phải là con cháu nhà họ Lục.

Bọn họ có gan làm càn với ai cũng không dám động đến nhà giàu số một của thành phố này đâu.

Giọng Đường Tố Tố khàn khàn, ẩn chứa sự nguy hiểm. Cô lướt qua hai người, nhẹ nhàng mở cửa như sợ người trong đó bị dọa.

Một mùi hôi mốc xộc vào trong mũi, khiến cho cô vừa mới ngửi thấy đã rơm rớm nước mắt.

Tố Kiệt quay lưng về phía cô. Anh ngồi giữa một đống đồ ăn đang mốc xanh mốc đỏ, cả người co lại, mắt nhìn lên sàn nhà. Anh rất gầy, những đường gân xanh lộ rõ trên cái trán trắng nhợt.

Thực ra Tố Kiệt là một người đàn ông rất điển trai, lại có vẻ nhu hòa, anh tuấn. Nếu như đi ngoài đường, anh rất dễ dàng thu hút được tầm mắt của các cô gái khác.

Nhưng Tố Kiệt bây giờ, thảm hại đến mức cô không thể nhận ra.

Đây còn là anh trai của cô sao?

"Anh trai!"

Đường Tố Tố khẽ gọi một tiếng, nhưng sau đó lại lấy tay bụm miệng mình lại. Cô biết Tố Kiệt ghét nghe thấy tiếng của mình. Mỗi lần cô đứng trước mặt, anh nhất định sẽ đau đầu đến mức muốn tự đập đầu mình vào tường.

Nhưng không giống như tưởng tượng của cô, lần này anh lại quay ngoắt ra ngoài, gọi hai tiếng ấm ức.

"Tố Tố!"

"Tố Tố!"

Cả người Đường Tố Tố ngây ra, mặc cho người đàn ông lớn xác lao vào lòng mình như đứa trẻ. Anh dụi đầu vào vai cô, làm nũng:

"Tố Tố, em đi đâu bây giờ mới về. Anh nhớ em lắm."

Đường Tố Tố nhắm mắt lại mở mắt, chỉ sợ tất cả biến thành một giấc mộng. Cô cấu tím cả tay mình, mới nhận ra tất cả đều đang tồn tại một cách chân thực.

"Anh gọi em là gì cơ?"

"Tố Tố, tất nhiên gọi Tố Tố của anh rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.