Truyện Không Thể Ngừng Yêu - Đường Tố Tố - Thủy Mặc Phu Nhân

Chương 13 Đê tiện đến vậy sao?




"Lục tổng, chậm một chút."

"Đến bây giờ em vẫn còn gọi tôi là Lục tổng, hửm?"

"Vậy phải gọi anh là gì?"

"Chồng!"

Không khí trong phòng trở nên nóng lên. Lục Cẩn Ngôn cảm nhận được làn da bên dưới tay mình mát lạnh. Anh đẩy đi quần áo trên người cô gái, thành kính hôn lên chiếc trán trơn bóng.

Cô đẹp như một đóa hoa quỳnh dưới trăng đêm, mỹ lệ, mê hoặc.

Lần đầu tiên trong đời, anh gần như không khống chế được mình, dày vò cô, chiếm hữu cô, khiến cái miệng nhỏ nói ra những tiếng nói vỡ vụn.

Đường Tố Tố cảm thấy quanh người mình càng ngày càng nóng. Cô khó chịu chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đều như bị bỏng, nhắm mắt lại.

"Tay của cô, xem ra rất lưu luyến thân thể tôi nhỉ?"

Giọng Lục Cẩn Ngôn khàn khàn, giống như bệnh càng nặng hơn hôm qua. Đường Tố Tố hốt hoảng mở mắt, thấy một khung cảnh rất khó coi. Tay cô đang luồn vào trong chiếc áo ngủ to rộng của anh, đặt lên trên…

Ực.

Nuốt nước bọt khan, Đường Tố Tố rút tay lại, cười trừ:

"Lục tổng, chào buổi sáng."

Lục Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn miệng nhỏ nhắn của cô gái trong lòng. Bờ môi không thoa son mà tự đỏ, trong giấc mộng đêm qua không ngừng gọi tên anh.

Chồng! Cẩn Ngôn!

Đúng là điên rồi.

"Còn không đứng dậy?" Anh khẽ đẩy cô ra xa mình hơn để che giấu ý nghĩ dơ bẩn của bản thân.

Đường Tố Tố lật đật bò dậy, nhưng còn chưa ngồi lên hẳn, lại bị kéo xuống.

"Đợi đã."

"..."

Sáng nắng chiều mưa thường là từ dùng để chỉ phụ nữ, nhưng nói Lục Cẩn Ngôn như vậy chỉ có đúng chứ không sai.

Cô ngoan ngoãn ngồi im, chờ một hồi, thấy anh mang theo hộp thuốc trở về.

Lúc này cô mới thấy bả vai mình hơi đau ê ẩm, vết thương hôm qua đã đóng vảy, nhưng không dễ chịu cho lắm.

"Aaaaaa! Anh làm cái trò gì vậy?"

Vảy đã đóng được một mảng dày bị bóc ra, Đường Tố Tố kêu lên một tiếng. Nhưng Lục tổng vẫn nghiêm túc làm, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

"Hơi sưng lên rồi, sợ là nhiễm trùng. Ngồi im!"

"Anh… Anh thực sự biết làm sao?"

Cô rụt rụt vai lại vì đau và ngứa. Thực sự một tổng giám đốc cao cao tại thượng như anh biết rửa vết thương cho người khác, sợ là ai cũng khó mà tin được.

Nhưng sau đấy, Đường Tố Tố lại thay đổi hoàn toàn suy nghĩ kia.

"Đau thì kêu lên để tôi còn biết."

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cũng rất quen thuộc, giống như đã từng làm những chuyện này không chỉ một hai lần.

Một bên cổ áo bị kéo lệch xuống, làn da trắng muốt của cô phơi này trước ánh nắng buổi sớm, ửng hồng.

"Anh nhiều lần giúp người khác băng bó rồi à?"

Tay của Lục Cẩn Ngôn dừng lại trong mấy giây:

"Hồi nhỏ tự băng bó cho mình, cho nên quen thuộc rồi."

Đường Tố Tố bật cười khanh khách:

"Thì ra anh cũng là kiểu người thích gây hấn như vậy đấy."

"Cô nếu như nghĩ tôi nghiêm túc, vậy thì quá sai lầm rồi."

Lục Cẩn Ngôn cũng nhẹ lắc đầu. Hai người dường như đã quên mất sự khác biệt giữa hai bên, tổng giám đốc và cấp dưới, vợ hờ chồng tạm.

Đợi đến lúc rửa vết thương xong, quả nhiên Đường Tố Tố cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô vỗ đầu:

"Quên mất, kịch bản. Tôi mang kịch bản đến đây cho anh."

Lục Cẩn Ngôn nằm tựa lưng vào giường, đón lấy tập kịch bản, chăm chú đọc từng chữ một.

"Đây là chữ của cô?"

"Đúng vậy? Có gì sao?"

Đường Tố Tố ngạc nhiên hỏi lại. Anh không hề quan tâm đến nội dung của kịch bản mà chỉ quan tâm đến chữ viết là có ý gì?

"Không có gì, rất đẹp."

Kiểu chữ cứng cáp phóng khoáng như thiếu niên, nhưng lại thêm vài phần dịu dàng mềm mỏng của người phụ nữ. Đời này Lục Cẩn Ngôn rất giỏi dùng chữ đoán người, nhưng lại không có cách nào liên hệ Đường Tố Tố với kiểu chữ này.

Trong mắt anh, cô là một người phụ nữ ngông cuồng tự đại, lại chuyên giả vờ mình đáng thương.

Kiểu chữ viết này lại khác hẳn. Lần đầu tiên trong đời, Lục Cẩn Ngôn thấy mình bất lực khi lý giải một người.

"Hôm qua cô giúp tôi uống thuốc. Có ơn phải trả, cô cứ nói một điều kiện, chỉ cần không quá đáng quá, tôi cho."

Đường Tố Tố mở to mắt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Cẩn Ngôn, có vẻ như không giống giả bộ chút nào.

Cô vẫn rụt rè hỏi:

"Thật sao?"

Anh hơi nhíu mày:

"Tôi không biết nói đùa."

Người dám nghi ngờ lời nói của anh gần như còn chưa sinh ra. Nhưng cô gái này lại hết lần này đến lần khác phạm vào sai lầm ngu ngốc ấy.

Ngay lập tức, Đường Tố Tố tươi cười rực rỡ. Cô hạ giọng lấy lòng:

"Lục tổng, tôi muốn được về nhà được không?"

"Về nhà?"

Giọng Lục Cẩn Ngôn cao hơn bất thường.

"Cô muốn về nhà để làm gì? Nếu tôi đoán không lầm, nhà họ Đường đã từ cô rồi cơ mà."

Đường Tố Tố gượng cười:

"Thì ra anh cũng biết."

"Họ đã làm xong thủ tục ở cục Dân chính rồi. Còn có thể không biết sao?"

Mặc dù trong lòng thầm nhủ phải cạn tình cạn nghĩa với nhà họ Đường, nhưng dù gì nơi đó cũng là nơi đã gắn bó hơn hai chục năm qua.

Cô coi tình cảm gia đình như trân bảo, họ coi cô như một thứ bệ đỡ để con gái mình có thể tiến vào hào môn.

Đến lúc này đã không còn tình cảm gì nữa.

"Tôi đến đó để gặp một người, không phải để níu kéo tình cảm mẹ con cha con đâu." Cô hơi trầm giọng, từng từ đánh vào lòng Lục Cẩn Ngôn tê tê ngứa ngứa.

Đáng chết!

Anh đứng phắt dậy, bỏ vào trong nhà tắm.

"Tìm điều kiện khác đi. Cái này không được!"

Đường Tố Tố luống cuống. Bây giờ chỉ có người chồng trên danh nghĩa này mới có thể giúp cô trở về nhà được. Cô nhất định phải gặp lại anh trai để xem tình trạng bệnh tình của anh thế nào.

Nếu như Lục Cẩn Ngôn không giúp đỡ, cô thực sự không biết nên nhờ vào ai nữa.

"Lục tổng! Tôi chỉ muốn cái này, điều kiện không quá đáng chút nào, anh không thể lật mặt nhanh như vậy được!"

Đường Tố Tố vụt đứng dậy, nắm lấy tay của Lục Cẩn Ngôn. Anh nhìn xuống nơi bị nắm, nâng khóe mắt.

"Buông tay!"

Giọng nói người đàn ông càng ngày càng lạnh. Nếu như ngày thường, Đường Tố Tố sẽ lựa chọn ngoan ngoãn buông tay.

Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi.

"Anh đã hứa…"

"Đường Tố Tố, cô định cứ hèn mạt như vậy đến bao giờ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.