Lục Cẩn Ngôn lướt ngang qua người bà Nhậm, băng qua hàng lang tiến về khu ở của người làm. Mấy người khác nhìn thấy anh, đều giật mình.
"Phòng của cô ta ở đâu?"
"Bên… bên này… ạ."
Ngày bình thường Lục Cẩn Ngôn chẳng mấy khi nói chuyện cùng người giúp việc, nên mọi người cũng không biết đáp sao cho phải, chỉ có thể lắp bắp.
Lục Cẩn Ngôn không kiên nhẫn, bế Đường Tố Tố đến trước cửa phòng cô, lấy chân đạp cửa mở ra.
Một mùi ẩm mốc xộc vào trong mũi.
Nhà họ Lục vốn là nhà giàu có, ngay cả khu ở của người làm cũng rất khang trang, nhưng phòng của Đường Tố Tố quả thực bị người khác cố ý đập phá.
Trên đất không có giường, chỉ có một chiếc váy cưới mỏng trải trên mặt đất để làm chỗ ngả lưng. Trong phòng chẳng có đồ đạc gì ngoài một cái chậu nhỏ cùng với cái cốc tự chế từ chai nước cắt nửa.
"Lạnh…"
Đường Tố Tố trong ngực bỗng kêu lên một tiếng. Lục Cẩn Ngôn tỉnh người, ôm cô ngồi xuống. Quần áo trên người cả hai ướt sũng, dù có dựa sát vào nhau, cũng chỉ càng làm đối phương thêm lạnh.
Anh chỉ một người bên ngoài:
"Cô vào đây! Giúp tôi thay quần áo cho cô ta!"
Nghĩ thế nào, anh lại bổ sung thêm:
"Không cần biết cô lấy ở đâu, chọn một bộ thật ấm!"
Tủ quần áo trong phòng cũng không có, Lục Cẩn Ngôn đã nhìn quanh phòng trước, thấy cô có mỗi hai bộ quần áo mỏng manh xếp gọn ở một góc sạch sẽ mà thôi.
Thảm đến như vậy, tại sao vẫn kiên cường để sống?
Trong lúc Lục Cẩn Ngôn mải suy nghĩ, người giúp việc đã đến gần muốn đón lấy Đường Tố Tố đang mê man. Anh đứng dậy, tranh thủ trở về phòng thay quần áo, trong đầu vẫn không ngừng nhớ đến căn phòng đơn sơ đến mức ảm đạm kia.
Đường Tố Tố như một sợi dây leo ai cũng có thể dập, nhưng hết lần này đến lần khác, anh phải sợ hãi vì sự kiên cường của cô.
Cô không hề khóc lóc, không làm loạn lên, mà giống như ngọn núi lửa nhỏ đang chực phun trào. Lục Cẩn Ngôn có cảm giác, nếu như không cẩn thận, sẽ có ngày cô vùng lên, dùng ngọn lửa của mình đốt cháy sạch sẽ kẻ thù.
"Nếu tôi ngoan, các người có tha cho tôi không?"
Anh đã hứa sau hai tháng sẽ thả cô rời đi, nhưng xem ra cần phải đẩy nhanh lên một chút. Cứ như vậy, cô sẽ không chịu được mất.
Đường Tố Tố nằm mơ, trong giấc mơ, cô thấy mình và bố mẹ Đường vui vẻ dạo phố, xem phim. Ba người nói nói cười cười, là một gia đình hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng Đường Hải Quỳnh bỗng nhiên xuất hiện, họ vứt cô ngoài đường không hề thương tiếc. Trong mắt của họ, chỉ có đứa con gái thất lạc nay đã tìm về.
Vậy cha mẹ ruột của cô thì sao?
Đường Tố Tố nhìn quanh quẩn, thấy họ đang đứng một góc, nắm lấy tay Tố Kiệt nhìn cô mỉm cười.
Cô lau nước mắt, tươi cười rạng rỡ. Đây là bố mẹ ruột của cô, những người sinh ra cô, những người sẽ yêu thương cô nhất trên đời này.
Đường Tố Tố khàn gọi mấy tiếng:
"Bố! Mẹ! Anh trai! Con ở đây!"
Cô đưa tay lên vẫy vẫy thu hút sự chú ý của họ, nhưng theo bước chân càng ngày càng tiến lại gần, cô lại phát hiện họ đang nhìn Đường Hải Quỳnh.
Tố Kiệt anh trai cô nắm lấy tay cô ta:
"Em là em gái duy nhất của anh!"
Cố Tư Thành cũng xuất hiện, ôm lấy Đường Hải Quỳnh mà che chở. Thời gian không gian trở nên hỗn loạn, xé rách cô thành ngàn mảnh.
"Không ai cần tôi cả. Không ai cần tôi cả."
Lần đầu tiên, Đường Tố Tố thấy mình sống vô nghĩa đến vậy. Không có ai thương yêu, không có ai cần đến.
Cô là một người thừa.
"Nằm im!"
Bóng tối bao trùm lên người Đường Tố Tố, khiến cô nghẹt thở giãy giụa. Bàn tay đưa lên cào giữa không trung, muốn với lấy cái gì đó thể thoát ra khỏi đáy vực tuyệt vọng ấy.
Chát!
Tiếng động lạ vang lên. Đường Tố Tố tỉnh lại, từ từ mở mắt.
"Lục… Lục tổng?"
"Cô nghĩ là ai?"
Đường Tố Tố vội vàng lật chăn ngồi dậy, nhưng cả cơ thể mất lực, lại lần nữa mềm nhũn ngã xuống. Lục Cẩn Ngôn luồn tay xuống dưới dưới đầu cô, đỡ lấy.
"Cô bị ngu ngốc đúng không?"
Lúc này Đường Tố Tố mới để ý lưng mình đang nằm trên một chiếc giường cứng. Chăn đệm trải bên dưới không dày, nhưng cũng đủ ấm áp.
Rõ ràng căn phòng này vẫn là phòng của cô mà.
Lục Cẩn Ngôn buông tay ra, đầu của Đường Tố Tố lại đập xuống giường, vang lên một tiếng "cộp".
Cô bị đập hơi choáng váng, mềm mại kêu lên một tiếng.
"Lục tổng!"
Thân thể người đàn ông cứng lại, trong phòng nhiệt độ dâng cao, không khí hơi mập mờ.
Trong lúc Lục Cẩn Ngôn hơi ngẩn ra, Đường Tố Tố có thời gian để nhìn anh thật kỹ. Cô thấy trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông, giống như có… vết cào.
Lại còn thêm dấu hình năm ngón tay rất rõ ràng.
Vậy tiếng "chát" khi nãy, là…
Cô nhắm mắt lại giả chết, không dám nghĩ thêm nữa.
Cô đang ở nhà họ Lục, trêu chọc người thừa kế của họ, thậm chí còn để dấu vết trên khuôn mặt kia. Với tính cách như người đời vẫn thường đồn đại, Lục Cẩn Ngôn nhất định sẽ nghiền cô ra thành cám.
Lục Cẩn Ngôn thấy cô giả vờ ngủ, hơi đen mặt:
"Cô làm cái gì?"
Cô ngồi dậy, yếu ớt lùi vào bên trong góc giường:
"Lục tổng, tôi không hề cố ý đâu, thật đó!"
"Không hề cố ý? Cô cào tôi như thế này, rồi nói không cố ý là xong?"
"Ai biết rằng anh sẽ ở đây đâu? Một người như anh tại sao lại xuất hiện trong căn phòng bẩn thỉu này chứ?"
Đường Tố Tố chống đối, nhưng rồi lại phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Cô lật chăn lên, nhìn thấy bộ quần áo ấm được mặc trên người mình.
Khá mới, còn thơm mùi vải dệt.
Đây rõ ràng không phải quần áo của cô.
Lục Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ không hạ mình đến mức thay đồ giúp cô đâu nhỉ? Mặt Đường Tố Tố méo lại, tự an ủi bản thân.
Người đàn ông ngồi một bên giường, híp mắt nâng mày, thong thả nhả ra mấy chữ:
"Cũng chỉ khác hai chỗ lồi lõm, không có gì đặc biệt cả. Chỉ là trắng hơn một chút."
Đường Tố Tố cứng người rồi. Cô túm lấy chăn, cố bao lấy người mình kín hơn.
Không biết anh ta có thay quần áo cho mình không, nhưng đây là ơn cứu mạng. Cô nhịn!
"Sao Lục tổng lại ở đây giờ đây?"
Lục Cẩn Ngôn thấy không thú vị, với tay lấy một tập tài liệu bên cạnh:
"Biên kịch mới thuê quá vô dụng. Cô xử lý nốt phần kịch bản còn lại đi."