Truyện Không Thể Ngừng Yêu - Đường Tố Tố - Thủy Mặc Phu Nhân

Chương 25 Không có bí mật




Đường Tố Tố thấy hơi mơ hồ, không biết ông Lục đang thất vọng vì việc gì, cô cũng không tò mò muốn quan tâm đến việc của giới nhà giàu.

"Ông Lục, con có thể đi được chưa ạ?"

Người đối diện cười hiền hòa, nhưng Đường Tố Tố vẫn cảm nhận được như có dao lạnh đang kề dọc theo sống lưng.

"Tại sao vẫn còn gọi là ông Lục, Cẩn Ngôn nó không dạy con phải gọi thế nào à?"

Cô thầm đánh giá ý tứ trong câu nói của người bố chồng này, rụt rè đáp một tiếng:

"Bố!"

Ông Lục hà hà mấy tiếng rồi quay người đi.

Đường Tố Tố nhìn theo bóng lưng ông, đôi này nhíu chặt lại. Tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều rất kì quái, ví dụ như vị chủ tịch này, không hề có dáng vẻ giống một người đàn ông ăn chơi trác táng chút nào cả.

Cô đứng đợi trong vườn một lúc lâu, quả nhiên thấy Lục Phàm bước ra.

"Anh vẫn đang theo dõi tôi?"

"Tôi biết kiểu gì cũng có ngày cô phải tìm đến tôi mà."

Đường Tố Tố không phủ nhận Lục Phàm là người rất giỏi đoán trúng tâm lý của người khác.

"Anh trai tôi thế nào rồi?"

"Nhà họ Đường đã tìm người phẫu thuật cho anh trai của cô, nhưng cũng chẳng phải bác sĩ quá giỏi gì cho cam. Bằng chứng bọn họ ngược đãi anh trai cô cũng đã có, bác sĩ và chi phí đã chuẩn bị xong. Cô muốn giải quyết thế nào?"

Thế nào?

Tất nhiên là đưa anh ấy rời xa nhà họ Đường tìm được bác sĩ phẫu thuật giỏi hơn, sau đó hiên ngang quay trở về trả cho bọn họ những gì mà mình phải chịu rồi.

Trước đây không rõ việc Tố Kiệt cũng không thích Đường Hải Quỳnh nên cô mới phải nhân nhượng. Còn bây giờ chứng cớ cô đều có trong tay, vì lẽ gì lại phải nhịn nhục.

"Tôi muốn camera quay trước cửa căn hộ mà tôi thuê, có thể được không?"

Lục Phàm khẽ cười:

"Tôi biết cô muốn thứ đó, cũng đã chuẩn bị tất cả rồi."

Điều này khiến cho Đường Tố Tố kinh ngạc. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Cô chưa từng nói cùng ai việc mình bị Đường Hải Quỳnh vu oan, nhưng người này lại có thể nắm trong lòng bàn tay. Rốt cuộc hắn ta đáng sợ đến mức nào?

"Làm sao anh biết được? Lục Phàm, anh có nghĩ rằng mình tài giỏi như vậy, chưa chắc đã cần đến sự giúp đỡ của tôi không?"

Lục Phàm thở dài:

"Tôi biết mình giỏi thế nào. Nhưng Lăng Nhân à, anh trai tôi cũng chẳng phải kẻ vừa. Tôi quen cô gần nửa năm, nhưng anh trai tôi biết cô có mấy ngày. Anh ấy đang âm thầm điều tra chuyện của Lục Thư Dung rồi, cô nghĩ trực giác của người này mạnh thế nào?"

Hắn cứ nghĩ rằng Lục Cẩn Ngôn sẽ hùa vào với mẹ mình mà dày vò Đường Tố Tố dài dài. Nhưng nào ngờ, mới chỉ tiếp xúc thời gian ngắn, người anh trai này lại có thể tỉnh táo mà phân tích mọi chuyện như vậy.

Nếu như để Lục Cẩn Ngôn điều tra sâu hơn chuyện năm xưa, vậy thì kế hoạch của hắn hỏng mất.

Tất nhiên người ngạc nhiên đến khó tin còn có Đường Tố Tố. Cô không có cách nào tin được Lục Cẩn Ngôn đang giúp mình điều tra lại việc tai nạn giao thông.

"Nếu như anh ta cũng giúp tôi, tại sao tôi phải nghe theo anh?"

"Đường Tố Tố, cô phải nghe tôi. Cô không biết anh ta đáng sợ thế nào đâu! Cô chấp nhận cả đời bị buộc chặt lấy người này sao? Chuyện hôm trước chưa đủ để cô hận à?"

Ván cờ này phải đánh thế nào? Đường Tố Tố trở về phòng của Lục Cẩn Ngôn, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.

Một bên là hổ, một bên là sói.

Cô không muốn bị giữ lại ở nơi này, tỏ ra vui vẻ khi đối diện với Lục Cẩn Ngôn. Nhưng Lục Phàm cũng chẳng phải là người vừa.

"Nếu như tôi không làm theo ý anh mà nhờ đến Lục Cẩn Ngôn thì sao?"

"Cô có thể thử xem. Tôi có thể điều tra ra sự việc mà cảnh sát không làm được trong tích tắc, lẽ nào lại không xử được anh trai của cô hay sao?"

Đường Tố Tố tựa vào tường, nhắm mắt lại.

Đến nước này, cô chỉ còn cách hi sinh Lục Cẩn Ngôn mà thôi.

"Tố Tố, sao vậy?"

Một chiếc khăn mát thơm mùi thảo dược đặt ở trước mắt mình, Đường Tố Tố giật mình muốn đứng dậy, nhưng lại bị người đàn ông ấn ngồi xuống.

"Ngồi im, mấy ngày em không ngủ được. Khăn này tẩm thảo dược, có khả năng an thần, giảm vết thâm."

Cô đưa tay lên mặt mình, vừa hay nắm được tay của Lục Cẩn Ngôn. Những ngón tay to, hơi ráp, mạnh mẽ.

"Anh về từ bao giờ?"

"Từ lúc mà em ngẩn người không nói gì cả. Sao vậy, có chuyện không vui sao?"

Đường Tố Tố sinh ra cáu giận vô cớ.

"Lục Cẩn Ngôn, anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy có được."

"Tại sao?"

"..."

Đường Tố Tố im lặng một lúc lâu, sau đó kéo chiếc khăn trên mắt xuống.

Vì sao?

Vì cô sắp hãm hại anh không còn đường lui. Vì hai người vốn thuộc về hai thế giới không thể nào giao thoa. Tốt nhất vẫn nên để cô hận anh cưỡng bức mình thì tốt hơn.

"Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi muốn gọi về nhà họ Đường."

Lục Cẩn Ngôn tần ngần một lúc khá lâu.

"Là anh không tâm lý. Ngày mai mua cho em một chiếc điện thoại."

Đường Tố Tố nâng mí mắt:

"Mẹ anh trăm phương ngàn kế muốn ép chết tôi, nhưng anh lại làm như vậy. Lục tổng, anh cũng thú vị đấy."

Lục Cẩn Ngôn không nói không rằng, lẳng lặng cầm lấy điện thoại, ấn tay cô vào chỗ nhận dạng vân tay.

"Mẹ anh không phải là người không có lí lẽ. Nếu bà ấy biết sự thật, chắc chắn sẽ thích em thôi."

Đường Tố Tố nhìn ngón tay mình chạm vào điện thoại của anh. Màn hình sáng lên mấy chữ "Đã cài đặt mật khẩu vân tay thành công", trong lòng cô hốt hoảng.

Cô chạm vào điện thoại của Lục Cẩn Ngôn, cũng chạm đến những bí mật mà anh đang giữ kín.

Thực sự người đàn ông này không hề để tâm mọi chuyện bị lộ ra chút nào sao?

"Anh nói mẹ anh biết sự thật là sao?"

Đường Tố Tố tránh như tránh ta không dám động vào chiếc điện thoại kia, hỏi lảng sang chuyện khác.

"Bà ấy mấy ngày này không tìm đến em nữa, em không biết tại sao à? Tố Tố, nếu có việc gì, mở lòng với anh một chút được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.