149
“Tử Mạt, em đừng nổi giận, anh không có ý gì đâu, chỉ vì Ngọc Minh quá muốn có đứa con này, cô ấy lại là người chị duy nhất của em, chắc em cũng không muốn cô ấy…”
“Gặp nhau rồi nói sau.” Tôi giận dữ cúp máy, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện.
Không ngờ, mẹ chồng của chị tôi là Hàn Nguyệt Như cũng có mặt ở đó, có lẽ do bà ấy hay tin chị lại nhập viện, không yên tâm nên mới đến thăm.
Tôi liền chào bà ấy một tiếng rồi đến ngồi cạnh chị.
Khác hẳn với mẹ chồng tôi, Hàn Nguyệt Như xuất thân gia đình gia giáo, vô cùng có khí chất, thấu tình đạt lí, không hề can thiệp vào cuộc sống của hai vợ chồng anh chị, chỉ cần điều này thôi cũng đủ khiến tôi ghen tị với chị rồi.
Nhưng con người không ai hoàn hảo, Hàn Nguyệt Như điểm nào cũng tốt, chỉ có riêng việc cần có cháu nối dõi là rất xem trọng, hơn nữa cũng khá trọng nam khinh nữ.
Đây tuy không thể nói là khuyết điểm không thể thông cảm được, nhưng nếu không tại bà ấy cứ luôn gây áp lực về việc sinh con cho chị tôi thì chị cũng không đến mức vừa sảy thai xong lại muốn có thai tiếp, cuối cùng sức khỏe càng ngày càng yếu như vậy.
“Tử Mạt, sức khỏe của Ngọc Minh sao thế?” Hàn Nguyệt Như khi nói chuyện luôn có dáng vẻ chậm rãi, vô cùng ổn định.
Tôi cảm nhận được cơ thể chị đang run rẩy, đương nhiên phải che giấu cho chị: “Cô ơi, cô đừng lo, sức khỏe của chị đang cần được tịnh dưỡng, đợi tịnh dưỡng xong rồi hẵng nói.”
“Khi nào thì mới tịnh dưỡng xong?” Hàn Nguyệt Như có vẻ hơi bất mãn, “Tử Mạt, Thiên Phi đã ba mươi tuổi rồi, Ngọc Minh còn lớn hơn nó một tuổi, nếu để muộn thêm vài năm nữa thì sẽ là thai phụ cao tuổi, có thai sẽ càng nguy hiểm, con tuy không phải bác sĩ khoa sản, nhưng thường thức này chắc con cũng biết chứ?”
Trong lòng tôi tuy hơi bực, nhưng không để lộ ra ngoài: “Chuyện này con biết, nhưng cô cũng không thể cứ muốn chị con phải sinh con, sức khỏe chị ấy chưa ổn định, nếu cứ miễn cưỡng có thai thì sẽ lại sảy thai, chị ấy cũng sẽ bị nguy hiểm tính mạng.”
“Cô cũng không muốn Ngọc Minh phải liều mạng mà sinh con, nhưng nhà họ Hướng của cô trước nay đều đơn truyền, hương hỏa không thể bị đứt ở chỗ Thiên Phi được, cô không phải là người không hiểu đạo lí, tâm trạng của người mẹ này, chắc hai con đều hiểu chứ, Ngọc Minh, Tử Mạt?” Giọng của Hàn Nguyệt Như nghe rất dịu dàng, nhưng vẫn toát ra sự lạnh lùng.
Sao tôi có thể không hiểu chứ?
Từ sau khi chị bị sảy thai ba lần, bác sĩ nói chị ấy khó mà có thai được nữa, Hàn Nguyệt Như vô cùng bất mãn, tuy không nói rõ nhưng đã nhiều lần ngầm nhắc nhở chị tôi rằng nên chủ động li hôn đi, đừng làm đứt đoạn hương hỏa nhà họ Hướng.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, điều kiện vật chất của chị rất tốt, nhưng lại phải chịu một áp lực thế này, còn tôi thì tuy không bị ép phải sinh con, nhưng có một người mẹ chồng như thế cũng là một nỗi khổ.
“Mẹ, con hiểu ý của mẹ, nhưng đây là việc của nhà mình, mẹ đừng làm khó Tử Mạt nữa.” Nét mặt chị rất mệt mỏi, cất giọng thều thào.
“Ngọc Minh, con nói thế là sao? Mẹ làm khó Tử Mạt lúc nào?” Hàn Nguyệt Như sa sầm nét mặt, “Mẹ chỉ đang nói sự thật, nói đạo lí, có vài lời nhất định phải nói thẳng ra, cứ dè dặt giấu giếm mãi sẽ chẳng giải quyết được vấn đề, cứ nói trắng ra thì vẫn tốt hơn lấp lửng, có phải không?”
Cả tôi và chị đều không nói được gì.
Đối với một người phụ nữ lớn tuổi cơ trí bình tĩnh thế này, thật sự không biết phải dùng thái độ nào để đối xử lại.
“Mẹ, không phải mọi người cũng đang nghĩ cách sao?” Anh rể rõ ràng có chính kiến hơn chồng tôi nhiều, lập tức nói: “Sức khỏe của Ngọc Minh thật sự không thể có thai nữa, nhưng bọn con vẫn có thể có con được, cho nên Ngọc Minh muốn…”
“Anh rể!” Tôi hơi hốt hoảng kêu lên.
Việc mang thai hộ, tôi vẫn chưa chấp thuận, nếu anh rể mà nói gì với mẹ anh ấy thì thật là ngại.
“Tử Mạt, Thiên Phi đã nói với em rồi đúng không?” Chị tôi thì lại khá phấn khích, “Chị cảm thấy chuyện mang thai hộ là một cách hay, em là em của chị, trông còn đẹp hơn chị, sức khỏe lại rất tốt, mình là người nhà cũng không cần phòng bị, em giúp chị và Thiên Phi sinh một đứa con đi, được không?”
Hàn Nguyệt Như rõ ràng vẫn chưa biết chuyện này, vừa nghe chị tôi nói đã kinh ngạc nhìn tôi một lúc lâu mà không nói được gì.
“Chị ơi, chị khoan vội vàng đã được không?” Tôi cố nén cơn giận, kiên nhẫn giải thích: “Đây không phải chuyện nhỏ, cần phải…”
“Chị biết đây không phải chuyện nhỏ, cho nên mới bảo Thiên Phi gọi em về thương lượng.” Chị nắm chặt tay tôi, “Chị rất muốn có con, Tử Mạt, em giúp chị đi được không?”