138
Khi Từ Mạn tỉnh lại thì đã là buổi chiều hôm sau, hình ảnh đập vào mắt cô vô cùng quen thuộc, cô không phải đang ở bệnh viện mà là đang ở nhà, không, nói chính xác là ở trong căn biệt thự mà Lục Diệc Thâm đã mua.
“Tỉnh rồi à?” Lục Diệc Thâm định đỡ cô dậy, nhưng cô né tránh, giọng nói lạnh lùng: “Không cần.”
Lục Diệc Thâm vẫn cứ dìu cô dậy rồi ôm cô vào lòng, anh cũng không hiểu nổi mình nữa, nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng anh cảm thấy đau đớn vô cùng.
Anh cúi đầu khẽ hôn lên tóc cô, “Buồn thì cứ khóc đi, không cần cố nhịn.”
Từ Mạn cắn chặt răng, không phát ra tiếng nào, nhưng nước mắt thì đã rơi ướt đẫm cả áo.
Cả người cô cứ run lên bần bật.
Lục Diệc Thâm càng ôm chặt cô hơn, “Mạn Mạn…”
“Mạn Mạn.”
Một tiếng gọi khác cũng vang lên cùng lúc với anh, đó là Thẩm Tâm Noãn đang bưng một bát canh vừa nấu xong bước vào trong.
“Cả ngày nay cậu đã không ăn gì rồi, mình nấu canh cho cậu đây.”
Từ Mạn sững người, đẩy Lục Diệc Thâm ra rồi quay sang nhìn Thẩm Tâm Noãn, “Sao cậu lại ở đây?”
“Bác sĩ nói mạch thai của mình không tốt, phải luôn có người thân bên cạnh, thế nên Diệc Thâm đã đưa mình đến đây sống, Mạn Mạn, cậu không ngại chứ?”
Từ Mạn không hề nổi điên lên như Thẩm Tâm Noãn đã dự tính, kết hôn với Lục Diệc Thâm mấy năm rồi, điều duy nhất mà cô học được chính là sự nhẫn nhịn.
“Ở đây cũng tốt, như vậy thì…” Từ Mạn quay sang nhìn Lục Diệc Thâm, khóe mắt không hiểu từ lúc nào lại đẫm lệ, nhưng cô vẫn cố kiềm nén không để nước mắt rơi xuống, “Như vậy thì anh sẽ không phải lo lắng nữa.”
Ngày đưa tang Từ Đình Nghị, trời đổ mưa lất phất, Từ Mạn mặc bộ đồ đen, tay phải đeo băng tang, đứng trước mộ phần như bức tượng gỗ không có linh hồn.
Không hề động đậy.
Lý Mẫn đứng bên trái cô, còn Lục Diệc Thâm đứng bên phải, anh cũng mặc bộ vét màu đen chỉnh tề, trên tay cũng đeo băng tang, chìa tay ra định nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Từ Mạn.
Phịch! Từ Mạn đột nhiên quỳ thụp xuống, Lý Mẫn giật bắn mình, vội đỡ con gái dậy, “Mạn Mạn, con đừng như vậy.”
Nhưng Từ Mạn không đứng lên, cô cứ quỳ mãi như thế.
Những giọt nước không biết là nước mưa hay nước mắt cứ lăn dài trên mặt cô, rơi xuống phiến đá trên mặt đất như những đóa hoa băng nhỏ.
Lý Mẫn ngồi xuống ôm lấy con gái, muốn che mưa cho cô, “Mạn Mạn, con nghe mẹ nói, đứng dậy đi, con không lo cho bản thân thì cũng phải lo cho…”
Nhưng nghĩ đến Lục Diệc Thâm đang đứng cạnh, Lý Mẫn không thốt ra hai chữ đứa con nữa.
Bà còn tưởng rằng Từ Mạn và Lục Diệc Thâm vẫn còn khả năng làm lại.
Cho dù chỉ là vì đứa bé thì hai người ít nhất cũng vẫn có một cuộc sống yên ổn.
Thế nhưng bây giờ, người thứ ba cũng đã có thai, thế nên bà không muốn nói nữa, cho dù sau này đứa bé sinh ra cũng sẽ không mang họ Lục, sẽ không liên quan gì đến Lục Diệc Thâm.
Sau đám tang của Từ Đình Nghị, Từ Mạn tự nhốt mình trong phòng suốt một tuần, không gặp ai cả.
Cho đến khi thư kí công ty gọi điện đến báo, Từ Đình Nghị đã mất, Lý Mẫn cũng vì việc này mà đổ bệnh, công ty như rắn mất đầu, hiện giờ đang rối tung.
Từ Mạn vẫn đang rất đau lòng, nhưng cô không thể không lấy lại tinh thần, bởi công ty chính là tâm huyết cả đời của bố cô, cô không thể nhìn công ty sụp đổ như thế.
Cô liền thay một bộ quần áo công sở, mang đôi giày đế bằng rồi đến công ty, thư kí lập tức ra đón, báo cáo tình hình công ty cho cô.
Công ty có một công trình sắp hoàn công nhưng lại bị kiện vì đã vi phạm luật xây dựng, vì công trình này mà công ty hầu như đã dốc toàn lực.
Nếu công trình lần này thật sự đã vi phạm, khiến cho phải dừng lại hoặc tháo dỡ thì công ty chắc chắn sẽ phải đóng cửa.
“Người phụ trách ban đầu của dự án này là ai?” Từ Mạn hỏi.
“Đã từ chức rồi.” Thư kí trả lời.
“Cái gì?” Từ Mạn giật mình hét lên.
Lúc này điện thoại trong túi chợt vang lên, Từ Mạn rút điện thoại ra, là một số lạ, cô bèn trả lời.
“A lô.”
“Muốn biết chuyện liên quan đến công trình thì gặp nhau đi.”