Truyện Không Tên Số 8

Chương 33




1333

Lục Diệc Thâm không biết Từ Mạn bị làm sao, cứ nắm chặt tay cô, ở bên cạnh cô, một bước không rời.

Phải đến gần trưa thì Từ Mạn mới từ từ ngủ thiếp đi.

Lục Diệc Thâm đi tìm bác sĩ hỏi tình hình.

Chủ yếu là do sức khỏe Từ Mạn suy yếu, cô lại quá gầy, không có chút dáng vẻ mang thai nào, đứa con không đủ dinh dưỡng, bé hơn nhiều so với những đứa bé cùng tháng.

Bây giờ muốn giữ được chỉ có cách nằm yên trên giường.

Bác sĩ cũng không dám đảm bảo là sẽ sinh ra được.

Bất kì lúc nào cũng có khả năng bị sảy thai.

Đứa con càng lớn thì áp lực người mẹ phải chịu càng lớn.

Có khả năng sẽ có hiện tượng đứa bé sống sót, nhưng người mẹ lại không trụ nổi.

Bởi sức khỏe của người mẹ quá yếu, không phù hợp để mang thai.

Lục Diệc Thâm không biết mình đã ra khỏi phòng bác sĩ thế nào.

Anh chợt cảm thấy thế giới của mình quá u ám.

Cuối cùng cũng hiểu được vì sao vừa rồi Từ Mạn lại hành động như người điên, liều mạng nhét đầy thức ăn vào bụng mình.

Lục Diệc Thâm báo lại tình hình của Từ Mạn cho Lý Mẫn.

Bây giờ Từ Mạn rất cần người thân bên cạnh.

Anh phải đưa ra dự tính cho tình huống xấu nhất, nếu đứa bé thật sự uy hiếp tính mạng của cô thì anh chắc chắn phải giữ cô lại.

Anh cũng sợ lúc đó Từ Mạn sẽ không chịu nổi, nên có thêm người động viên an ủi cũng là điều tốt.

Từ Mạn không thể xuống giường, mỗi ngày đều được truyền dịch để giúp đứa con hấp thu đủ dinh dưỡng.

Trên tay cô giờ đây đầy vết bầm của kim tiêm truyền dịch.

Lục Diệc Thâm không muốn nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô, suýt nữa đã mấy lần mở miệng định nói không cần đứa con nữa, chỉ cần cô cố giữ sức khỏe thì sau này sẽ còn cơ hội.

Nhưng nhìn cảnh Từ Mạn đã kiên trì đến tận bây giờ, có thể thấy cô rất mong chờ đứa con này.

Thế nên lời nói đến miệng lại không thốt ra nữa.

Lý Mẫn sau khi nhận được tin thì liền cùng Cố Ngôn trở về.

Chuyện công ty, Lục Diệc Thâm hầu như đã giao lại toàn quyền cho Cố Ngôn, anh không còn thời gian quan tâm nữa.

Buổi trưa, Lý Mẫn đưa cơm đến, Lục Diệc Thâm liền ra ngoài.

Vào giờ này, bên ngoài không có ai, Lục Diệc Thâm cứ đứng bên ngoài, dựa vào tường, không biết tìm tư thế nào để đứng cho thoải mái.

Lý Mẫn muốn đút Từ Mạn ăn nhưng cô không chịu.

Vừa rồi lúc bước vào, Lý Mẫn nhìn thấy Lục Diệc Thâm đã cảm thấy rất khó chịu.

Bà đưa bát cháo cho Từ Mạn rồi bước ra ngoài.

Bà đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Diệc Thâm đang ngồi xổm dưới đất, lấy tay ôm mặt.

Đó không phải ai khác, đó là Lục Diệc Thâm, từ lúc Lý Mẫn biết anh đến giờ, bà chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của anh.

Từ trước đến nay, Lục Diệc Thâm luôn kiêu ngạo, ngồi xổm là một tư thế anh không bao giờ ngồi, bởi anh cho rằng làm như thế trông sẽ mất đi khí thế, nhưng bây giờ, anh đang ngồi xổm, còn dựa vào tường.

Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng xoảng, Lục Diệc Thâm giật bắn người, vội lao vào trong.

Từ Mạn bị tê tay nên không cầm chắc bát cháo, cả bát cháo nóng đổ vào người cô, cái bát rơi xuống đất vỡ tan.

Ánh mắt Lục Diệc Thâm đỏ lên, vội chạy đến xem Từ Mạn có bị bỏng không, cũng may chỉ hơi đỏ, không bị rộp, không nghiêm trọng lắm.

“Có sao không?” Lý Mẫn muốn lên giúp, nhưng Lục Diệc Thâm không trả lời.

Anh đang rất đau lòng.

Từ Mạn lắc đầu, “Con không sao.”

Lục Diệc Thâm nhờ y tá đến thay ra giường, sau đó bế Từ Mạn vào nhà vệ sinh thay quần áo bẩn.

Từ Mạn ôm nhẹ vào cổ Lục Diệc Thâm, “Anh sao thế?”

Lục Diệc Thâm vẫn không nói gì, chỉ yên lặng thay quần áo cho cô.

Anh ôm lấy Từ Mạn, nhẹ nhàng hôn lên má cô, đôi môi anh lạnh như băng.

“Từ trước đến nay, chưa bao giờ anh phải đối diện với lựa chọn khó khăn thế này, Mạn Mạn, chúng ta bỏ đứa bé đi…”

Anh sắp không chịu nổi nữa rồi, cả ngày cứ phải nơm nớp lo sợ.

Hai cánh tay của cô không còn chỗ nào lành lặn mà chỉ toàn là vết kim tiêm truyền dịch, bầm tím hết cả, có chỗ còn sưng lên.

Hơn nữa tính mạng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Từ Mạn thật sự đang lấy tính mạng mình ra để đổi lấy đứa bé này.

Cái giá quá lớn, Lục Diệc Thâm không chịu nổi.

Từ Mạn nhìn chằm chằm vào anh.

Đôi môi cô khẽ run run: “Anh có biết anh đang nói gì không?”

Cô đã giữ đứa bé này lâu như thế, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?

“Khi xảy ra vụ tông xe, lẽ ra bố em đã không chết, bố vì muốn cứu em và đứa con trong bụng nên mới hi sinh, câu cuối cùng bố nói với em chính là phải bảo vệ cháu ngoại của bố…”

Vừa nói, Từ Mạn vừa nghẹn ngào.

Lục Diệc Thâm ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô, “Mạn Mạn, em có hận anh không?

“Hận? Anh đối xử với em như thế, có thể không hận sao?”

Lục Diệc Thâm hôn lên má cô, lên tóc cô, lên cổ cô, anh cảm thấy có hôn thế nào cũng không đủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.