1330
Bốn ngày liên tục không nghỉ ngơi, tuy Lục Diệc Thâm vẫn đứng thẳng, nhưng vẻ mặt đã mang đầy nét mệt mỏi.
Cố Ngôn cười đau khổ, “Nếu không phải vì trong lòng Mạn Mạn luôn có cậu thì tôi sẽ không giúp cậu đâu.”
Nói xong, anh liền bước vào trong nhà.
Lý Mẫn đã thu dọn xong hành lí, còn Từ Mạn đang ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu nói: “Mẹ, nếu mẹ không đồng ý thì con sẽ không quay lại với anh ấy đâu, mẹ đừng đi.”
Lý Mẫn hít một hơi thật sâu, “Con muốn mẹ chăm sóc con cả đời, không có thời gian cho bản thân luôn sao?”
“Mẹ…”
“Đừng nói nữa, chuyện của con thì con tự mà giải quyết, phúc con tự hưởng, họa con tự chịu.”
Nói xong bà xách hành lí bước ra ngoài.
Từ Mạn chạy đến ôm chầm lấy mẹ, cô biết mẹ rất thương cô.
Lý Mẫn trừng mắt, “Con không biết mình đang có thai sao mà còn chạy?”
Bà xoa tóc con gái, “Đúng lúc mẹ cũng muốn ra ngoài chơi thôi.”
Khi Lý Mẫn bước ra ngoài, Từ Mạn không đi theo, chỉ ngồi khóc trên ghế sô pha.
Lý Mẫn xuống dưới lầu, nhìn thấy Lục Diệc Thâm thì liền quay mặt đi.
Không muốn nhìn.
Lục Diệc Thâm thì lại không thể giả vờ không nhìn thấy, liền chủ động chào hỏi: “Mẹ.”
Lý Mẫn lúc này mới nhìn thẳng vào anh, mấp máy môi, nhưng rồi cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Lý Mẫn đi rồi, Lục Diệc Thâm vẫn không lên lầu, anh vẫn đang chờ sự thứ tha của Từ Mạn.
Nhưng Từ Mạn không đi xuống.
Cô cứ đứng bên cạnh cửa sổ, ở một khoảng cách gần như thế.
Nhưng chẳng ai bước lên một bước nào.
Buổi chiều, trời lại đổ mưa, nhưng không phải mưa phùn lất phất nữa mà là một trận mưa lớn xối xả.
Cơn mưa trong thành phố càng lúc càng lớn, những giọt mưa rơi trắng trời, như hàng vạn mũi tên lao thẳng lộp độp xuống mặt đất.
Những giọt mưa che mờ đi ánh nhìn của Từ Mạn, khiến cô không còn nhìn thấy bóng người dưới lầu nữa, bởi cơn mưa quá lớn.
Trong lòng cô cảm thấy hỗn loạn, thấy khó chịu.
Cuối cùng cô vẫn quyết định chạy ra ngoài.
Cũng như lúc trước vậy.
Sự quan tâm và tình yêu thương của Lục Diệc Thâm vẫn luôn chiến thắng được cánh cổng lí trí của cô.
Khiến cô muốn chạy về phía anh.
Hai người chỉ còn cách rất gần nhau, cả hai đều ướt sũng.
Từ Mạn nhìn Lục Diệc Thâm hét to: “Tại sao lại ép tôi?”
“Bởi vì anh yêu em!”
Ngay lúc Từ Mạn xuống dưới lầu, Lục Diệc Thâm liền cảm thấy mình có đứng lâu bao nhiêu cũng đáng.
Anh chạy đến ôm lấy cô, hôn lên môi cô, nụ hôn này tràn đầy tình cảm, có hạnh phúc, có cảm giác tìm lại điều đã mất.
Từ Mạn đẩy anh ra, “Vào nhà đã.”
Cô không muốn để cho mình bị cảm.
Lục Diệc Thâm ôm lấy cô rồi cười.
“Có phải không nỡ để anh bị ướt không?”
Từ Mạn không thèm trả lời.
Thật ra lúc này chân của Lục Diệc Thâm đã tê cứng rồi, lúc bước đi không còn thấy cảm giác gì nữa.
Trong lúc Từ Mạn đang tìm xem có bộ quần áo nào để Lục Diệc Thâm thay ra không thì anh chợt ngất xỉu trên ghế sô pha.
Từ Mạn chạy đến cúi người vỗ vào má anh, “Tỉnh lại đi…”
Lục Diệc Thâm từ từ mở mắt.
Lúc này Từ Mạn mới nhìn rõ đôi mắt đỏ ngầu của anh, bèn không kiềm được mà đưa tay vuốt lên mặt anh, Lục Diệc Thâm liền nắm lấy tay cô đặt lên mặt mình.
Anh hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, “Có thể được ngắm em như thế này thật là tốt.”
Từ Mạn giằng tay ra rồi ném cho anh một bộ quần áo, “Anh nghiêm túc đi, mau thay quần áo ướt.”
Lục Diệc Thâm ngoan ngoãn như một đứa bé, vào phòng tắm tắm nước nóng rồi thay quần áo.
Từ Mạn cũng thay bộ đồ ướt trên người.
Còn đi pha trà gừng.
Khi Lục Diệc Thâm bước ra, cô rót cho anh một cốc rồi cũng uống một cốc.
Lục Diệc Thâm chợt ôm lấy Từ Mạn rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Anh hôn nhẹ lên tóc cô.
Rồi chợt bất giác thiếp đi.
Từ Mạn vuốt ve gương mặt anh, nằm im trong lòng anh, nhắm mắt lại.
Hai người cứ thế ở bên nhau suốt hai ngày.
Buổi tối, Lục Diệc Thâm đưa Từ Mạn đi ăn cơm, chính là tiệm ăn mà lần trước Cố Ngôn đã đưa cô đến.
Lục Diệc Thâm nói: “Lúc trước em không thích ăn ngọt mà, sao bây giờ lại thích?”
Từ Mạn nhìn anh một lúc rồi tinh nghịch nói: “Anh đoán xem.”
“Thôi mặc kệ, chỉ cần em thích là được.” Lục Diệc Thâm nắm lấy tay cô.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Diệc Thâm cứ muốn Từ Mạn phải ngủ cùng với mình.
Nhưng Từ Mạn lạnh lùng nói: “Anh không phải đến công ty sao? Tại sao lại ở đây lâu như vậy?”
Lục Diệc Thâm nheo mắt, “So với em thì công ty có là gì?”
Anh cũng mặc kệ cô có bằng lòng hay không, vội kéo cô vào lòng rồi vừa vuốt ve vừa hôn lên cổ cô, dịu dàng gọi tên cô: “Mạn Mạn, Mạn Mạn…”
Những tiếng gọi tràn đầy tình cảm.
Anh đưa tay chạm lên ngực Từ Mạn, có lẽ do có thai nên giờ đây bầu ngực cô đầy đặn hơn trước nhiều.
Lục Diệc Thâm khẽ cắn nhẹ lên vành tai cô, “Em gầy như thế, sao chỗ này lại to vậy?”
Từ Mạn liền đánh vào tay rồi đẩy anh ra, “Đừng giở trò.”
Lục Diệc Thâm vẫn cứ ôm chặt lấy cô không buông, “Anh rất nhớ em…”
“Không được.”
Từ Mạn cự tuyệt rất nhanh.
Lục Diệc Thâm rất muốn làm chuyện đó, nhưng không dám mạnh bạo như trước kia, đành phải cố kiềm nén lại, chỉ ôm lấy cô rồi hôn.
“Anh sẽ nghe em, chỉ hôn thôi, không làm gì cả.”
Từ Mạn bị nụ hôn làm cho đê mê, cô tuy có thai nhưng vẫn là một người phụ nữ bình thường.
Sự mơn trớn của anh khiến cơ thể cô dần nóng lên.
Bàn tay của Lục Diệc Thâm từ từ luồn vào trong áo cô rồi đưa dần xuống dưới bụng…
Đột nhiên Từ Mạn nắm chặt lấy tay anh, “Không được.”
Lục Diệc Thâm khổ sở không thốt nên lời, rõ ràng cô ấy đang có vẻ rất hưởng thụ, sao lại tỉnh táo đến thế? Còn cự tuyệt nhanh thế này?
Anh tiếp tục cắn nhẹ lên môi cô, “Anh muốn…”
“Anh muốn thì đi tìm người phụ nữ khác mà giải quyết.” Từ Mạn đẩy anh ra rồi chỉnh trang lại y phục.
Lục Diệc Thâm sa sầm nét mặt.
“Ý em là sao?”