133
Thẩm Tâm Noãn sà vào lòng của Lục Diệc Thâm, “Diệc Thâm, em yêu anh, em có thể hi sinh cả mạng sống của mình, cũng giống như bảy năm trước vậy…”
Lục Diệc Thâm nuốt nước bọt, ôm chặt người phụ nữ đang khóc nức nở trong lòng mình.
Cũng chính vì chuyện của bảy năm trước nên anh mới ở bên cạnh Thẩm Tâm Noãn.
Anh khẽ nói, “Anh biết rồi.”
Thẩm Tâm Noãn ôm chặt lấy anh, “Hôm nay anh sẽ ở lại chứ?”
Thẩm Tâm Noãn biết rõ khi nào thì nên dừng lại, phải làm sao mới khiến Lục Diệc Thâm thấy áy náy sâu sắc với mình.
Lục Diệc Thầm chần chừ hồi lâu mới trả lời: “Ừ…”
Thẩm Tâm Noãn nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài của anh, “Hay là anh đi tắm trước đi, em pha nước nóng cho anh.”
Anh tỏ vẻ mệt mỏi, nói mình còn có việc phải làm rồi đi thẳng vào phòng sách.
Thẩm Tâm Noãn cầm áo khoác của anh, đang định treo lên thì điện thoại trong túi chợt vang lên, cô liếc nhìn về phía phòng ngủ rồi rút điện thoại ra, vừa nhìn thấy đó là Từ Mạn, ánh mắt Thẩm Tâm Noãn tối sầm lại, lập tức tắt máy rồi xóa lịch sử cuộc gọi.
Từ Mạn ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn cuộc điện thoại vừa bị ngắt trong tay mình, trước mắt trở nên mơ hồ, nghĩ một lúc lâu, cô gửi một dòng tin nhắn: Diệc Thâm, công ty của bố tôi xảy ra chuyện, cần một khoản tiền, nếu anh đọc được tin nhắn thì chuyển tiền vào thẻ của tôi.
Thẩm Tâm Noãn vừa định cất điện thoại đi thì tin nhắn gửi đến, nhìn thấy tên Từ Mạn, ánh mắt cô lại tối sầm, liền đọc tin nhắn rồi xóa ngay không chút do dự. Cô lạnh lùng cười, bảy năm trước cô đấu không lại tôi, bây giờ cũng như thế, Lục Diệc Thâm mãi mãi sẽ là của tôi.
Gửi xong tin nhắn, Từ Mạn cảm thấy tất cả sức lực của mình như mất hết, cô đổ gục trên sô pha, ngắm nhìn trần nhà rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, trong đêm cứ tỉnh dậy mấy lần nhìn điện thoại xem tiền đã được chuyển đến chưa, nhưng không hề có tin nhắn nào, khiến cho trái tim cô thấy lạnh buốt.
Buổi sáng thức dậy, cô rửa mặt qua loa, thay một bộ quần áo rồi rút một cái hộp từ trong bàn trang điểm, bên trong có một chiếc chìa khóa, cô lấy chìa khóa đặt vào trong túi xách.
Cô ngắm nhìn chiếc hộp tinh xảo một lúc rồi ném nó vào thùng rác, nó từng là vật cô rất trân trọng, nhưng giờ đã đến lúc cô phải tỉnh lại rồi.
Sau khi xuống lầu đóng cửa lại, cô bèn gọi điện cho mẹ hỏi thăm tình hình của bố.
“Không sao đâu, con đừng lo.”
“Vâng, con sẽ mau chóng gom đủ tiền.” Nói xong, cô cúp máy, vừa định lái xe đi thì thấy có một chiếc xe chạy đến, Lục Diệc Thâm từ trên xe bước xuống, có vẻ như cả đêm anh đã không ngủ.
Nhìn thấy Từ Mạn định đi đâu đó, anh cau mày: “Sớm thế này, cô định đi đâu?”