1328
Ngay lúc này, muôn vàn cảm xúc ập vào đầu cô, buồn vui lẫn lộn.
Anh ấy rốt cuộc muốn làm gì?
“Lục Diệc Thâm!”
Bản thân cô cũng không biết sao mình lại gọi tên anh.
Lục Diệc Thâm rõ ràng khựng lại.
Anh từ từ xoay người lại, cảm giác như tất cả màu sắc trên thế gian đều biến mất.
Chỉ còn lại bóng dáng ấy với hai màu trắng đen.
Dường như tất cả mọi thứ đều trở nên xa vời.
“Tại sao lại làm như thế?”
Khóe mắt cô chợt đẫm lệ.
Lục Diệc Thâm im lặng, không giải thích, không xin lỗi.
Cho dù trước đây anh đã sai.
Nhưng anh cảm thấy lời xin lỗi chẳng thể bù đắp được gì.
Đột nhiên, trời đổ cơn mưa.
Cũng giống hệt như hôm đưa tang Từ Đình Nghị.
Một cơn mưa phùn lất phất rơi xuống.
Thấm ướt áo của cả hai.
Ướt cả khuôn mặt của họ.
Cũng không biết đó là nước mắt hay là nước mưa.
Từ Mạn cảm thấy bóng dáng Lục Diệc Thâm càng lúc càng mờ đi, trước lúc ngất xỉu, cô nhìn thấy bóng dáng ấy lao về phía mình.
Khi Từ Mạn tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cô nhíu mày cố nhớ lại, chợt phát hiện quần áo trên người đã được cởi ra.
Cô đang khoác một chiếc áo choàng tắm.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở.
Nhớ lại người mà mình đã nhìn thấy trước lúc hôn mê, cô vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Cô thật sự không biết làm thế nào để đối diện với người ấy.
Cô cứ tưởng mình che giấu rất giỏi, nhưng đôi mắt đảo liên tục của cô đã bán đứng cô.
Lục Diệc Thâm đặt cốc trà gừng lên bàn rồi ngồi xuống giường, dùng một chiếc khăn ấm lau mặt cho cô, “Mạn Mạn, anh là người, không phải thần thánh, khi anh biết có một người phụ nữ sẵn sàng hi sinh vì mình, thật sự đã tạo cho anh một cú sốc tinh thần, và cả trái tim nữa… Chỉ là anh không biết thì ra có kẻ đã cướp công.”
Lục Diệc Thâm nắm lấy tay Từ Mạn, “Anh cứ tưởng tình cảm mình dành cho Thẩm Tâm Noãn chính là tình yêu, nhưng không phải, cho đến khi em biến mất rồi thì anh mới biết, cái mà anh gọi là tình yêu ấy thật là nực cười biết bao…”
Nước mắt rơi ra từng giọt từng giọt từ khóe mắt Từ Mạn, Lục Diệc Thâm vội nắm chặt lấy tay cô, “Nhưng khi em rời xa rồi, anh mới biết, em chính là hình bóng mãi mãi tồn tại trong tim anh, không thể rời đi, không thể từ bỏ.
Lúc đó anh mới biết, thì ra trái tim con người luôn thiên vị.
Mạn Mạn à, có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không thể bù đắp những tổn thương anh gây ra cho em, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội.”
Lục Diệc Thâm nhắm mắt, đưa bàn tay Từ Mạn chạm vào mặt mình.
Từ Mạn không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Nếu muốn cô phải lập tức chấp nhận ngay thì cô thật sự không làm được.
Lục Diệc Thâm lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau nước mắt lại càng nhiều.
Anh cúi người khẽ hôn lên mắt cô, cảm nhận vị mặn đắng, cũng không biết là nước mắt của ai, bởi lệ của cả hai đã hòa lẫn vào nhau.
Hai người cứ im lặng như thế, Lục Diệc Thâm cứ mãi ôm Từ Mạn.
Buổi chiều, điện thoại của Từ Mạn vang lên, là Lý Mẫn gọi đến.
Bà hỏi cô đã đi đâu.
Từ Mạn ngập ngừng, không biết phải làm sao nói với mẹ rằng mình đang ở bên cạnh Lục Diệc Thâm, thế là cô đành bảo: “Con sẽ về ngay.” sau đó cúp máy.
Từ Mạn bước xuống giường, quần áo của cô đã được Lục Diệc Thâm hong khô.
Lục Diệc Thâm đưa quần áo cho cô thay.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, anh liền nói: “Em cứ từ từ.”
Từ Mạn lúc này mới nhận ra mình đã cởi hết quần áo trước mặt Lục Diệc Thâm.
Gương mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng cúi đầu mặc quần áo.
Còn vẻ mặt Lục Diệc Thâm thì lại rất buồn cười.
Anh bước đến khẽ vuốt mái tóc rối của cô.
“Để anh đưa em về.”
Từ Mạn gật đầu.