1321
Tần Tường run lẩy bẩy, rụt cổ xuống, nhìn thấy Thẩm Tâm Noãn thì lập tức nói: “Cô nhất định phải cứu tôi.”
Thẩm Tâm Noãn lập tức lạnh lùng quát: “Anh nói bậy gì thế? Tôi có quen anh đâu.”
Tần Tường sa sầm nét mặt, “Cô muốn qua cầu rút ván sao?”
Thẩm Tâm Noãn hốt hoảng, vội vàng giải thích với Lục Diệc Thâm: “Em với anh ta hoàn toàn không quen, anh tuyệt đối từng tin anh ta.”
“Cô Thẩm!” Tần Tường bước lên phía trước rồi bật đoạn ghi âm trong điện thoại lên.
Sau một đoạn rè rè, một giọng nói chợt vang lên.
“Anh nhận tội thay tôi, tôi đảm bảo anh sẽ không sao, còn cho anh một triệu.”
Chỉ một câu nói đó cũng đã đủ chứng tỏ, vụ tai nạn xe hơi có liên quan đến Thẩm Tâm Noãn.
Tần Tường chủ động khai ra tất cả: “Tôi thật sự là nhân viên tiệm bảo trì xe, nhưng tôi không hề lén lái xe của cô Thẩm, hơn nữa lúc đó xe của cô ta vốn đã bảo trì xong, đã lái đi rồi.
Tôi nhận được điện thoại của cô ta, cô ta bảo tôi nhận tội đã gây ra vụ tai nạn đó thay cho cô ta thì sẽ cho tôi một triệu, hơn nữa còn đảm bảo tôi sẽ không sao, tôi chỉ là một nhân viên quèn ở tiệm sửa xe.
Một tháng lương chẳng được bao nhiêu, một triệu đối với tôi mà tôi thật sự là một khoản tiền lớn, thế nên tôi đã đồng ý.
Cô ta xem ra cũng giữ lời, đúng là đã giúp tôi được vô sự, còn trả tôi một triệu.”
Dứt lời, anh ta rút ra một tấm thẻ ngân hàng và thông tin chuyển khoản đưa cho Lục Diệc Thâm.
Thẩm Tâm Noãn vội lao ra ngăn lại, “Ai bảo anh đến hãm hại tôi? Có phải con khốn Từ Mạn không? Nói đi, có phải cô ta không?”
Tần Tường ngơ ngác: “Từ Mạn là ai?”
Thẩm Tâm Noãn nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng quay sang giải thích với Lục Diệc Thâm: “Hắn ta cố ý hãm hại em, em hoàn toàn không biết gì cả, Diệc Thâm, anh phải tin em.”
“Em kích động như vậy làm gì? Anh có nói là không tin em sao?” Lục Diệc Thâm vẫn ngả người ra ghế, nói bằng giọng thản nhiên.
Thẩm Tâm Noãn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì Lục Diệc Thâm lại chợt nói tiếp: “Nếu là em thì em phải nhận.”
“Không phải em!” Thẩm Tâm Noãn phủ nhận theo bản năng.
Lục Diệc Thâm cười nói: “Cho dù có là em thì anh cũng sẽ không bắt em phải ngồi tù đâu.”
Thẩm Tâm Noãn có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, thái độ của Lục Diệc Thâm khiến tâm trạng cô ta thấp thỏm không yên.
Cô ta không hiểu Lục Diệc Thâm rốt cuộc có ý gì.
Cô ta mấp máy môi hỏi dò: “Thế anh tìm anh ta đến làm gì?”
“Anh chỉ thấy tò mò về vụ tai nạn đó thôi, em căng thẳng như vậy làm gì?”
“Em không căng thẳng, chỉ cần anh tin em thôi.”
Lục Diệc Thâm khẽ nhếch môi: “Anh tin.”
Dứt lời, anh ngước mắt nhìn trợ lí, trợ lí hiểu ý, dẫn Tần Tường ra ngoài.
Anh thật sự không muốn cô ta phải ngồi tù.
Chiêu vừa rồi là anh cố ý làm vậy.
Để cô ta cảm thấy bất an.
Phải sống trong sợ hãi.
Trong hai tháng Từ Mạn biến mất, anh vừa tìm Từ Mạn vừa điều tra mọi việc.
Bao gồm cả việc Thẩm Tâm Noãn đã dùng danh nghĩa của anh, liên thủ với công ty khác để hại công ty của Từ Đình Nghị.
Tội lỗi của cô ta quá nhiều, nếu chỉ ngồi tù thì quá dễ dàng cho cô ta.
Cô ta đã hãm hại Từ Mạn ra sao, anh nhất định sẽ trả lại từng chút từng chút một.
Thẩm Tâm Noãn thật sự đã bị dọa cho sợ chết khiếp, nhưng thấy Lục Diệc Thâm thật sự không hề có ý muốn truy cứu.
Thế nên cô ta dần yên tâm trở lại.
Cô ta nũng nịu đòi Lục Diệc Thâm đưa mình đi ăn cơm.
Phải công nhận Lục Diệc Thâm cũng rất lợi hại.
Có thể kiềm chế được.
Chấp nhận cô ta.
Khi rời khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua bàn thư kí, Thẩm Tâm Noãn còn gườm gườm cô thư kí vừa rồi đã ngăn cô ta.
Có ý muốn khoe khoang rằng Lục Diệc Thâm quan tâm cô ta biết chừng nào.
Thư kí cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy.
Thẩm Tâm Noãn khó chịu, cảm thấy như chỉ đấm vào bao cát.
Chưa hả giận.
Cô ta thầm thề trong lòng, đợi sau này chính thức thành bà Lục rồi thì nhất định sẽ đuổi việc người này.
Chính thái độ của người thư kí ấy khiến cô ta muốn mau chóng đạt được kế hoạch.