1318
Cố Ngôn hành động rất mau lẹ, ngày hôm sau đã lo xong xuôi tất cả thủ tục xuất ngoại.
Họ cũng không mang theo hành lí gì nhiều, Cố Ngôn nói anh đã sắp xếp xong ở nước ngoài rồi, chỉ cần qua đó thôi là được.
Họ thu dọn sơ sài rồi xuất phát, Cố Ngôn mặc bộ quần áo đơn giản, cầm theo hộ chiếu đã có visa.
Từ Mạn mặc chiếc áo hai dây màu trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác dài màu hồng, mặc quần jeans và đi đôi giày thể thao màu trắng. Cô vốn gầy gò nên nhìn bụng cũng khá bằng phẳng, hoàn toàn không nhận ra là người đang mang bầu bốn tháng.
Cô sợ bị phát hiện nên còn đội thêm mũ và bịt khẩu trang.
Lý Mẫn luôn đứng bên cạnh, hầu như che chắn hoàn toàn cho cô.
Họ chuẩn bị lên máy bay.
Đột nhiên sân bay vang lên thông báo: “Chuyến bay T1508 bay đến London chuẩn bị cất cánh, xin quý khách vui lòng đến cổng chờ chuẩn bị lên máy bay.”
Lý Mẫn và Từ Mạn đi phía sau, còn Cố Ngôn đi trước làm thủ tục.
Họ lên máy bay rất thuận lợi, Cố Ngôn lấy chăn đắp lên người Từ Mạn, quan tâm hỏi han: “Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Từ Mạn lắc đầu.
Cơ trưởng nhắc nhở máy bay sắp cất cánh, khiến họ đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần rời khỏi nơi này thì Cố Ngôn sẽ yên tâm được rằng Lục Diệc Thâm không tìm thấy họ nữa.
Nhưng trong lúc mọi người đang chờ máy bay cất cánh thì chợt có một thông báo vang lên: “Chuyến bay đến London do gặp phải sự cố bất ngờ nên phải hủy bỏ, thành thật xin lỗi đã mang lại sự bất tiện cho quý khách.”
Mọi người trong khoang lập tức nháo nhào, có cả tiếng chửi rủa vang lên.
Ai ai cũng đều không vui, vì dù gì cũng sắp cất cánh rồi, giờ đột nhiên lại không bay nữa, thế thì ai mà không giận chứ?
Cố Ngôn chợt giật mình, cảm thấy trong lòng có một linh cảm bất an.
Từ Mạn thì không kích động nhiều, hiện giờ tâm trạng của cô rất ổn, rất giỏi kiểm soát bản thân.
Cô rất bình tĩnh đội mũ và khẩu trang lên, nhưng Cố Ngôn không cho cô đi: “Em chờ chút đã, anh đi xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Không phải vì lí do thời tiết mà lại hủy chuyến bay, cũng không nói rõ lí do, chuyện này khiến anh lập tức cảm thấy cảnh giác.
Từ Mạn biết Cố Ngôn đang lo lắng điều gì, bèn yên lặng gật đầu: “Anh cẩn thận, nhớ quay về nhanh.”
Cố Ngôn quay sang nhìn gương mặt bình thản của Từ Mạn, trong lòng dần cảm thấy yên tâm trở lại, cho dù Lục Diệc Thâm phát hiện ra hành tung của họ thì anh cũng sẽ bảo vệ Từ Mạn.
Sẽ không để cho cô phải chịu chút tổn thương nào.
Lý Mẫn thì lại thấy bất an không yên, nắm chặt tay con gái.
Từ Mạn xoa tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, cho dù thật sự có là anh ta thì cũng có làm sao? Tụi con cũng đã li hôn rồi, không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Lý Mẫn nhìn con gái, thấy vẻ mặt của cô vẫn bình thản, không hề có chút kích động nào khi nhắc đến Lục Diệc Thâm như trước đây.
Thấy Từ Mạn bình tĩnh như thế, bà cũng yên tâm phần nào, bà cứ luôn sợ Lục Diệc Thâm sẽ tìm thấy họ.
Điều đó sẽ kích động Từ Mạn.
Nhưng giờ thấy con gái thế này thì bà yên tâm rồi.
Cố Ngôn chẳng mấy chốc đã quay lại, “Anh đổi chuyến bay rồi, chúng ta sẽ đi Singapore, sau đó từ Singapore đáp tiếp chuyến bay đi London.”
“Được.” Câu này là do Lý Mẫn trả lời.
Tuy hiện giờ Từ Mạn đã không còn vì Lục Diệc Thâm mà ảnh hưởng tâm trạng nữa, nhưng Lý Mẫn vẫn cảm thấy tốt nhất là đừng nên gặp thì hơn.
Từ Mạn cũng gật đầu.
Vừa bước xuống máy bay, cô vội vàng nhìn ra cửa, cũng không biết bản thân mình đang làm gì nữa.
Cô tự cười mình rồi thu lại ánh nhìn, cùng Cố Ngôn bước sang cổng lên máy bay khác.
Nhưng đúng lúc Cố Ngôn định đưa hai mẹ con họ lên máy bay thì chợt có một đám người xông đến, bọn họ ai cũng mặc đồ đen, vóc dáng to lớn, xếp thành một hàng cản đường của họ.
Cố Ngôn lập tức theo bản năng che chắn cho Từ Mạn phía sau.
Trong lúc Cố Ngôn cất tiếng hỏi họ là ai thì một bóng người từ phía sau chậm rãi bước lên.
Do đứng ngược sáng nên người đối diện không thể thấy rõ gương mặt của người đó.
Từ Mạn chợt cảm thấy như tim mình ngừng đập.
Cho dù khoảng cách có ở rất xa, cho dù có không nhìn rõ mặt thì cô vẫn biết được người đó là ai.
Lục Diệc Thâm bước ngang qua Cố Ngôn, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đứng phía sau anh.
Tuy cô đã che chắn rất kĩ lưỡng nhưng Lục Diệc Thâm cũng vẫn nhận ra đó là ai.
Cho dù bây giờ cô đã rất tiều tụy, cho dù gương mặt cô không thể nhìn thấy rõ.
Anh theo bản năng nhìn xuống bụng cô.