1312
Lục Diệc Thâm không tin Từ Mạn có thể hoàn toàn biến mất, đến mức anh như lật tung cả thành phố này mà cũng không tìm thấy.
Cứ như cuộc sống bao nhiêu năm qua chỉ là một giấc mơ.
Còn Từ Mạn thì chưa bao giờ tồn tại vậy.
Nhưng Lục Diệc Thâm biết rõ, cô thật sự có tồn tại, ánh mắt chịu đựng, dáng vẻ đau khổ của cô, anh đều ghi khắc trong tim.
Chỉ là anh không kịp phát hiện ra mà thôi.
Suốt một tháng ròng, Lục Diệc Thâm đi khắp những nơi mà Từ Mạn có thể đến, nhưng đều vô ích.
Tâm trạng của anh ngày càng trở nên nóng nảy.
Thẩm Tâm Noãn không hiểu chuyện gì, chỉ biết rón rén khi tiếp xúc với anh.
Vì muốn lấy lòng anh, Thẩm Tâm Noãn thường nấu những món mà anh thích ăn.
Khi Lục Diệc Thâm về nhà, nhìn thấy Thẩm Tâm Noãn đang bận bịu trong bếp, anh cứ đứng ngắm mãi đến ngẩn người.
Trong suốt bốn năm qua, chỉ cần anh về nhà là sẽ nhìn thấy Từ Mạn đã nấu xong các món anh thích ăn, ngồi chờ anh.
Nhưng anh chưa bao giờ dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, thậm chí chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, nhìn vào những món ăn mà cô đã vất vả chuẩn bị.
Hình ảnh Từ Mạn khổ sở đứng trong bếp ấy dần dần hòa quyện với hình ảnh Thẩm Tâm Noãn đang đứng bận rộn nấu nướng.
Lục Diệc Thâm bước đến, định đưa tay ôm lấy cô, Thẩm Tâm Noãn quay lại nhìn thấy anh liền nở nụ cười dịu dàng: “Anh về rồi à?”
Từ Mạn cũng từng hỏi anh câu như thế, nhưng giọng điệu thì không được nhẹ nhàng như lúc này.
Lục Diệc Thâm nhìn Thẩm Tâm Noãn một lúc rồi lạnh lùng ừ một tiếng.
Sau khi dọn thức ăn lên bàn, Thẩm Tâm Noãn múc cho anh một bát canh.
Cô thăm dò: “Diệc Thâm, em thấy sắc mặt anh dạo này không tốt, không lẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Dạo gần đây cô ta cũng không rảnh, đã dùng danh nghĩa của Lục Diệc Thâm để liên thủ với một công ty khác rồi hạ bệ công ty của bố Từ Mạn, sau đó xóa sạch dấu vết để đề phòng Lục Diệc Thâm phát hiện ra.
Thế nên cô ta không để ý việc Lục Diệc Thâm đang đi tìm Từ Mạn.
Càng không biết chuyện sau khi li hôn, Từ Mạn đã biến mất.
Cô ta cũng thả lỏng sự cảnh giác của mình, bởi hiện giờ Lục Diệc Thâm đã li hôn rồi, hoàn toàn chính thức chỉ thuộc về một mình cô.
Lục Diệc Thâm bây giờ đã biết lòng dạ thật sự của Thẩm Tâm Noãn.
Nhìn dáng vẻ thăm dò của cô ta, anh chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nhưng anh vẫn làm ra vẻ không hề biết gì: “Anh thấy em dạo này cũng khá bận việc công ty, em đang làm gì thế?”
Sau khi biết người cứu mình năm xưa chính là Từ Mạn, Lục Diệc Thâm đã liền phái người đi điều tra Thẩm Tâm Noãn.
Hiện giờ nhất cử nhất động của cô ta, anh đều nắm trong lòng bàn tay.
Chỉ là không vạch trần mà thôi.
Trò chơi đương nhiên phải từ từ mà chơi.
Anh đã bị lừa suốt bảy năm, phụ lòng Từ Mạn suốt bảy năm.
Trong suốt bảy năm ấy, Từ Mạn rốt cuộc đã phải sống ra sao? Mỗi khi cười trước mặt mình, có phải trái tim cô ấy đang rỉ máu không?
Có phải hay trốn vào một góc rồi khóc thầm không?
Không nghĩ thì thôi, nhưng hễ nghĩ đến Từ Mạn, Lục Diệc Thâm liền ngay lập tức muốn giết chết người phụ nữ đang làm bộ làm tịch trước mặt mình kia.
Nhưng anh không phải người dễ manh động, cô ta đã giày vò Từ Mạn suốt bốn năm, giờ giết đi thì thật sự quá dễ dàng cho cô ta.
Thẩm Tâm Noãn có hơi ngẩn người ra, sau đó làm ra vẻ buồn bã: “Không có gì, em chỉ là cảm thấy có lỗi với Mạn Mạn thôi.”
Ngay lúc ấy, Lục Diệc Thâm thật sự muốn cho cô ta một bạt tai, nhưng rồi anh đã kiềm lại được.
Ra tay đánh phụ nữ không phải là tác phong của anh, mà cơn đau ấy cũng chỉ là cơn đau xác thịt.
Anh khẽ cúi đầu, ánh mắt chợt trở nên tối đen như sắp sửa có một trận bão lớn.
Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lại sáng rực, không nhìn thấy có chút khác thường gì.
“Chắc cũng được ba tháng rồi, ngày mai anh đưa em đi khám thai.”
Câu nói bất ngờ này của Lục Diệc Thâm khiến Thẩm Tâm Noãn ngây người.