131
Ơ… a…
Những tiếng rên rỉ vừa kiềm nén vừa quyến rũ cứ liên tục vang lên theo nhịp rung lắc của chiếc xe hơi.
Kính xe màu đen đã che đi hoàn toàn khung cảnh bên trong, nhưng chỉ cần nghe những tiếng rên rỉ hút hồn ấy thì cũng đủ biết bên trong đang xảy ra chuyện kịch liệt ra sao.
Từ Mạn nắm chặt tờ kết quả siêu âm trong tay, đứng nhìn chiếc xe sang trọng đang rung lắc cách chỗ cô không xa.
Chiếc xe này không phải của ai xa lạ mà chính là của chồng cô, lúc này chồng cô đang cùng lăn lộn với một người phụ nữ khác bên trong.
À không, đây cũng không phải là một người phụ nữ xa lạ nào khác mà chính là người bạn học và cũng là bạn thân của Từ Mạn.
Móng tay của cô đâm xuyên qua cả tờ giấy, bấu chặt vào lòng bàn tay, có lẽ chỉ có dùng cách tàn nhẫn thế này thì cô mới quên đi được nỗi đau trong tim.
Từ Mạn cất tờ giấy kiểm tra vào túi xách rồi ngẩng đầu bước về phía trước.
Vở kịch vợ lớn đánh vợ bé phiên bản thực không hề xảy ra, Từ Mạn vẫn rất từ tốn gõ vào cửa kính xe.
Vài phút sau, kính xe hạ xuống, bên trong là Thẩm Tâm Noãn quần áo không chỉnh tề đang nằm trong lòng của Lục Diệc Thâm lúc này đang để ngực trần.
Nhìn sơ cũng có thể thấy trên đó có những dấu ấn màu đỏ.
Còn về tại sao lại có những dấu ấy thì trong lòng mọi người đều biết rõ.
Lục Diệc Thâm ngồi tựa vào ghế, vẻ mặt ngạo nghễ, hoàn toàn không mang dáng vẻ của người vừa bị bắt quả tang ngoại tình, thong dong tự tại không có chút sợ sệt nào.
“Có gì không bà Lục?”
Từ Mạn ngẩng đầu nhìn camera giám sát cách đó không xa rồi nở nụ cười tươi rói, “Cho dù không kiềm chế được thì cũng phải tìm một nơi kín đáo chứ phải không? Sao hả, muốn phát trực tiếp luôn sao?”
Lục Diệc Thâm chẳng hề quan tâm lời nói của cô mà chỉ chú ý vào biểu hiện trên khuôn mặt.
Thấy mình ở cùng người phụ nữ khác mà cô ta vẫn cười?
Đột nhiên như có một ngọn lửa phừng phừng bốc lên trong lòng Lục Diệc Thâm.
Nhưng anh vẫn cố kiềm cơn giận, nở nụ cười đẹp trai chết người rồi trả lời, “Tôi thích thế đấy.”
“Nếu anh thích thì cứ tiếp tục đi.” Từ Mạn nói xong liền bỏ đi không chút do dự.
Nhìn theo bóng dáng dứt khoát ấy, Lục Diệc Thâm cảm thấy như ngọn lửa trong lòng đang nuốt chửng mình.
Từ Mạn vừa bước vào nhà, Lục Diệc Thâm đã liền đi theo cô.
Cô quay lai nhìn Lục Diệc Thâm, “Sao lại vào rồi, không tiễn Thẩm Tâm Noãn sao?”
Lục Diệc Thâm nheo mắt nhìn Từ Mạn, “Tâm Noãn có thai rồi.”
Nhìn bộ dạng không thể tổn thương được của cô, Lục Diệc Thâm càng muốn giày vò hơn, xem trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Có người phụ nữ nào có thể chấp nhận được việc chồng mình có người phụ nữ khác bên ngoài, mà thậm chí còn có thai nữa?
Lục Diệc Thâm quan sát thật kĩ biểu hiện của Từ Mạn.
Thật sự rất mong nhìn thấy vẻ mặt mất kiểm soát của cô.
Từ Mạn nắm chặt chiếc túi trong tay mình, cảm thấy giữa ngực như vỡ toang ra, gió lạnh cứ thổi vào đó, thổi khiến cho tim cô đau đớn.
Nhưng cô vẫn gượng cười, “Vậy thì chúc mừng anh, anh yêu Thẩm Tâm Noãn như thế, giờ hai người có con rồi, có phải anh vui lắm không?”
Lục Diệc Thâm nhếch môi, “Tất nhiên.”
Chỉ hai chữ đơn giản như thế nhưng khi kết hợp lại dường như đã phá tan đi tuyến phòng ngự cuối cùng trong lòng Từ Mạn.
Bốn năm trước, tập đoàn Hằng Khang đối diện với việc phá sản, Từ Mạn đã nhờ bố mình giúp đỡ Lục Diệc Thâm, ông Từ không đồng ý, Từ Mạn liền lấy mạng sống ra uy hiếp bố.
Ông Từ hiểu rõ con gái mình, bèn đưa ra yêu cầu bắt Lục Diệc Thâm phải lấy cô.
Lúc ấy Lục Diệc Thâm đã có người yêu, chính là Thẩm Tâm Noãn.
Cũng chính vì chuyện này mà Lục Diệc Thâm luôn cảm thấy mình đã nợ Thẩm Tâm Noãn.
Từ Mạn, Thẩm Tâm Noãn và Lục Diệc Thâm đều từng học chung trường đại học, rõ ràng Từ Mạn đã gặp Lục Diệc Thâm trước, nhưng anh cuối cùng lại thích Thẩm Tâm Noãn.
Thì ra trong tình yêu không hề quan trọng chuyện trước sau.
Cũng giống như cô và Lục Diệc Thâm.
Từ Mạn trong lòng cứ mãi chờ đợi, tưởng rằng thời gian trôi qua, có lẽ anh rồi sẽ yêu cô, cho dù chỉ cần được gọi anh là chồng thôi cũng đã là niềm hạnh phúc rồi.
Nhưng hiện thực lại nhẫn tâm tạt cho cô một gáo nước lạnh.
Đêm tân hôn, Lục Diệc Thâm nói, “Cô biết rõ người tôi thích là Noãn Noãn, hai người lại là bạn học và bạn thân, vậy mà cô lại muốn trở thành tình địch của cô ấy sao?”
Từ Mạn từ nhỏ đã được chiều chuộng, nếu gọi là thiên kim tiểu thư cũng không phải quá đáng, với tính cách mạnh mẽ của mình, nghe Lục Diệc Thâm nói như thế, cô liền dứt khoát trả lời, “Không bao giờ, tôi không thích anh, làm sao có thể trở thành tình địch?”
Cô nhìn người đàn ông mà mình yêu sâu sắc thành đôi với người bạn thân của mình, sao có thể không có cảm giác?
Vạn kiếm xuyên tâm chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Cô là một người có lòng tự trọng rất cao, suốt bao nhiêu năm ở bên cạnh Lục Diệc Thâm, cô luôn cố gắng kiềm nén tình cảm của mình, cô sợ sẽ bị anh từ chối, sợ bị chế nhạo.
Cả ngày cứ tỏ vẻ không quan tâm.
Nhưng giờ đây cô muốn giữ lại người đàn ông này, muốn giữ lại gia đình này, bởi vì cô thật sự rất cần.
Đúng lúc Từ Mạn muốn bỏ hết tất cả lòng tự trọng, muốn nói thật lòng mình thì Lục Diệc Thâm chợt nghe một cuộc điện thoại, vẻ mặt của anh rất kì lạ, thậm chí trở nên nhăn nhó.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Diệc Thâm liếc nhìn sang Từ Mạn, ngẩn người ra.
Vừa rồi anh nói rằng Thẩm Tâm Noãn đã có thai chẳng qua chỉ muốn chọc giận Từ Mạn thôi.
Nhưng cuộc điện thoại này lại thật sự báo rằng Thẩm Tâm Noãn đã có thai.
Lời nói dối thành sự thật?
Anh cau mày, không hề cảm thấy vui mừng vì đứa con.
Ngược lại nó đã trở thành một mối lo.