1229
Tiếp đó Thiệu Thanh Hòa liền dẫn bé trai đến bờ sông ngồi thuyền, cô sẽ chỉ phong cảnh ở ven đường mà đi qua nói cho nó biết đó là cái gì, tại sao lại được gọi là tên kia.
Mặc dù nó không có nói nhiều, nhưng Thiệu Thanh Hòa cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cô còn dẫn nó đi mua quần áo mới, mua là trang phục mẹ con, trên áo thun của nó ghi 'Mẹ của con là xinh đẹp nhất " trên áo thun của Thiệu Thanh Hòa ghi là 'Bảo bảo của mẹ là đáng yêu nhất.'
Khi cô trả tiền, trưởng tiệm kia nói: "Quý cô, bảo bảo của cô thật sự là quá ngầu rồi, đôi mắt rất giống cô, đều sáng ngời như nhau."
Biết rõ đối phương chỉ là lời khách sáo, cô cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, khóe miệng được hấc lên với biên độ cao, "Cảm ơn!"
Cô nắm lấy tay của đứa trẻ, cùng nhau đi ra ngoài, "Bảo bảo, con muốn ăn món gì, mẹ làm cho con ăn, món mà mẹ biết làm là rất nhiều đấy, như là Hà Nhi Bách Hợp, Bông Cải Xanh, Phù Dung Trứng Cuốn "
"Mẹ làm, con đều thích ăn."
Nó nói chỉ cần là cô làm đều thích ăn, trong nháy mắt bị làm cảm động đến khóc như mưa, cô cúi đầu xuống hôn một cái vào gò má của nó, "Con đối xử với mẹ tốt như vậy, mẹ cũng không muốn thả cho con rời đi rồi."
Trước khi cô chưa có phản ứng, gương mặt của cô cảm thấy một cơn mềm mại, cô nhìn nó, phát hiện gò má của nó lại đỏ ửng lên, Thiệu Thanh Hòa nhẹ nhàng nhéo một cái mặt của nó, "Bảo bảo, bộ dạng thẹn thùng của con thật sự là quá đáng yêu rồi."
Sau đó ôm nó vào trong lồng của mình, cảm giác tựa như được ôm đến cả thế giới.
Thiệu Thanh Hòa vì nó làm một bàn nhiều món, trong lúc nấu cơm sợ nó dầu bắn trúng, cho nó một mình ngồi ở phòng khách, nhưng nó vẫn đi theo vào, Thiệu Thanh Hòa đành phải làm cho nó đứng ở phía sau của cô, kết quả là nó giống như một cái đuôi nhỏ mà kéo lấy góc áo của cô.
Thiệu Thanh Hòa quay đầu lại vuốt một cái sống mũi của nó, "Bảo bảo, không ngờ con còn là một bảo bảo hay bám dính người."
Lúc Thiệu Thanh Hòa đem đồ ăn bày ra trên bàn xong, nhìn bộ dạng ăn cơm của nó, cô đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn, khiến cô càng thêm nhớ đứa bé mà chưa từng gặp qua mặt mà đã qua đời rồi.
Sau khi ăn xong Thiệu Thanh Hòa dẫn nó đi đến xích đu trong sân, vì nó hát nhạc thiếu nhi, nhìn biểu cảm nghiêm túc của nó, cô ôm nó chặt hơn nữa, nước mắt bất tri bất giác liền rơi xuống, "Bảo bảo, con dính mẹ như vậy, mẹ làm sao nỡ lòng đem con đưa đến trước mặt người nhà của con."
Đứa trẻ dùng tay nhỏ bé của nó thông thạo mà vì cô lau đi nước mắt, động tác này nó dường như đã làm qua rất nhiều lần vậy, giọng ngây thơ mà mở miệng: "Mẹ đừng khóc!"
"Mẹ không có khóc, chỉ là quá thích bảo bảo, quá không nỡ bảo bảo." Thiệu Thanh Hòa hy vọng đứa bé này không có người nhà đến cỡ nào, cô có thể nhận nuôi nó, nhưng mà trong lòng của cô cũng rõ biết mọi thứ đây đều là vọng tưởng của cô, quần áo của bảo bảo này trong lồng của cô đều là đồ đặt theo yêu cầu, nhìn qua đã biết rõ nhà cửa không tệ.
Liền chỉ là ôm nó như vậy, cô đều cảm thấy quá hạnh phúc rồi, hy vọng thời gian chậm một chút nữa, chậm một chút nữa.
Khi cô thả xong nước tắm, trong khoảnh khắc vì nó cởi đi quần áo, nước mắt của cô cuối cùng cũng nhịn không được rồi, cái nốt ruồi màu đỏ kia dưới xương quai của nó đặc biệt gây chú ý, con của cô cũng có một nốt.
Vết bớt giống y như đúc.
Thiệu Thanh Hòa ôm nó vào trong lồng ngực, thì ra trên cái thế giới này thật sự có nhiều trùng hợp như vậy, có thể đây là duyên phận của cô và nó.
Cô có thể cùng đứa bé này trải qua hôm nay và ngày mai là nên thỏa mãn rồi.
Ban đêm cô vì bảo bảo kể xong chuyện trước khi ngủ, ôm nó mà ngủ thiếp đi, Thiệu Thanh Hòa trong hai năm qua là lần đầu tiên chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy, cũng không có bị ác mộng quấy rầy.
Một bên khác.
Đã đến nửa đêm, lại không ai dám đi ngủ, mỗi người đều nơm nớp lo sợ.
Cố Cảnh Thiên càng thêm giận dữ, đã suốt một ngày rồi, hắn cũng không dám không tưởng tượng tình cảnh hiện tại của Hi Hi, hắn sợ tình hình gay go kia mà đã nghĩ nếu như thành hiện thực, hắn nhất định không cách nào tiếp tục sống tiếp rồi.