Truyện Không Tên Số 7

Chương 20




1220

Nước mắt của hắn cuối cùng cũng nhịn không nổi rồi, đập vào màn hình điện thoại.

Mở ra tập ảnh, mỗi một tấm đều là hắn, mỗi một tấm đều là cô ấy thừa lúc hắn không chú ý lén lút chụp đấy.

Có bộ dạng mà hắn cúi đầu sửa văn bản tài liệu ở trong thư phòng, còn có bộ dạng trong lúc hắn cau mày suy nghĩ, cũng có bộ dạng mà hắn đọc báo chí, cũng có bộ dạng trong lúc hắn uống trà và ăn cơm, nhưng hơn nữa là bộ dạng mà hắn đang ngủ.

Cũng có mấy tấm bọn họ chụp chung, đều là hắn không cẩn thận ngủ thiếp đi trên ghế sa lon, cô ấy liền lén lút đưa đầu của cô ấy tựa ở trên vai của hắn chụp được tấm ảnh chung thân mật.

Hắn dùng ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt tươi cười trong tấm ảnh, đem cô ấy dán vào trái tim của mình, "Thanh Hòa! Em rốt cuộc yêu anh đến cỡ nào."

Hắn không cẩn thận lướt điện thoại lướt đến thư mục ghi âm, tiếng nói quen thuộc từ trong điện thoại truyền tới, dường như qua một thế kỷ lâu dài, giọng nói mà hắn ngày đêm mong nhớ phất phơ đến bên tai.

"Hôm nay là một ngày tốt rất đáng làm kỷ niệm nhất, tôi lần đầu tiên nhận được quà mà Cảnh Thiên cho tôi, về sau điện thoại yêu dấu ngươi chính là vật may mắn của tôi rồi, tôi quyết định đem người truyền cho con của tôi, bảo bảo trong bụng của tôi, con không được từ chối không tiếp món quà đầu tiên mà mẹ tặng cho con! Em yêu anh, Cảnh Thiên, mẹ yêu con bảo bảo."

"Cảnh Thiên hình như rất không thích tôi mỗi ngày đi ra ngoài gặp những người bạn kia của tôi, vì vậy tôi liền chặt đứt liên hệ với bọn họ, mỗi ngày một người ở trong căn nhà trống rỗng này, chờ anh ấy về nhà, vì vậy tôi chỉ có thể trò chuyện với ngươi, ngươi sẽ không phiền chán tôi đâu!"

"Cảnh Thiên hôm nay ăn thêm hai cái món sườn xào chua ngọt mà tôi mới học được, vậy bảo bảo con nhất định cũng sẽ thích, chờ con được sinh ra rồi, lớn lên một chút rồi, mẹ liền làm cho con ăn."

"Hôm nay bảo bảo đá tôi một cái, tôi thật sự quá là vui, thật là muốn nói với Cảnh Thiên, nhưng anh ấy đã khuya rồi cũng chưa có trở về, có lẽ anh ấy chỉ là công việc quá bận mà thôi."

"Tôi có lẽ phải từ bỏ rồi, tôi biết rõ Cảnh Thiên là vì bảo bảo mới cưới tôi đây, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể luôn ở bên cạnh với anh ấy, nhưng tôi càng hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc. Bảo bảo! Xin lỗi, mẹ không cách nào cho con một gia đình trọn vẹn."

"Con của tôi sắp được sinh ra rồi, con, cái thế giới này thật sự rất tốt đẹp, nhưng mẹ cỏ lẽ phải vắng mặt vài năm trưởng thành của con, không thể cùng con trưởng thành rồi, mẹ thật không phải cố ý bỏ lại con, mà là công ty của cha con xảy ra vấn đề, tôi không muốn nhìn thấy một người kiêu ngạo như anh ấy ngã vào bụi bặm, Thiệu Thanh Duyệt nói, cô ấy nói chỉ cần có thể có người thay anh ấy đi ngồi tù, chuyện này liền có thể giải quyết, vì vậy, chờ mẹ sinh hạ con, mẹ liền đi.

Cả đời này của tôi chỉ có xin lỗi hai người, một người là mẹ của tôi, bà ấy không đồng ý gả cho Cảnh Thiên, bà ấy nói yêu một người không yêu mình thì quá mệt mỏi, nhưng tôi vẫn gả rồi, đời này tôi chỉ ngỗ ngược với bà ấy một lần như vậy, nhưng tôi không hối hận, bởi vì tôi yêu anh ấy! Một người khác chính là con của tôi, xin lỗi, mẹ lựa chọn vứt bỏ con."

"Mẹ trước kia nghĩ đến chờ con được sinh ra rồi, mẹ sẽ nắm tay của con nhìn cái thế giới này, mỗi ngày buổi tối kể câu chuyện cho con trước khi ngủ, sẽ dạy con hát nhạc thiếu nhi dễ nghe, dạy con đánh đàn, đưa con đi học, dạy con đạo lý làm người, dạy con phân biệt rõ thị phi, nhưng bây giờ sợ là không được rồi.

Không biết chờ mẹ đi ra, con còn bằng lòng nhận người mẹ có tiền án này không. Chuyện mà mẹ bây giờ có thể vì con làm chính là vì con đặt một tên hay, Cố Hi, Hi chính là mặt trời, mẹ hy vọng con sáng ngời như một mặt trời nhỏ, Hi Hi, mẹ yêu con."

Cố Cảnh Thiên đã khóc không thành tiếng, từng chữ một của cô ấy giống như kiêm mà đâm vào trong lòng của hắn, giọng nói của hắn nghẹn ngào, "Anh cũng yêu em! Thanh Hòa, quãng đời còn lại một nhà của chúng ta sống chung với nhau, vĩnh viễn đều không xa rời."

Đột nhiên trong ghi âm xuất hiện tạp âm "Xì xì xì", Cố Cảnh Thiên cho rằng chỉ là điện thoại xảy ra vấn đề.

Nhưng bên trong truyền đến âm thanh của vật nặng hỗn loạn, càng có tiếng nói của Thiệu Thanh Duyệt, cô ấy dùng giọng nói mang theo tiếng cười kể ra cô ấy ngược đãi Hi Hi như thế nào, cũng có tiếng la hét giày vò tâm can của Thanh Hòa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.