1133
Tịch Vũ Thần nghe thấy tiếng tu tu bị cúp trong điện thoại, khóe miệng từ từ ngoác lên nụ cười.
Đã nói rồi, vở kịch này nhất định sẽ được khai mạc, hơn nữa, nhất định sẽ rất tuyệt vời.
Là sẽ có kết cục viên mãn, chỉ là... . . . người viên mãn chỉ có hắn một mà thôi.
Hắn cất điện thoại, người hầu lại bối rối đến nói: "Tiên sinh, tiểu thiếu gia lại khóc rồi... . . . thế nhưng vú nuôi vừa mới cho ăn qua sữa, cũng đã đổi tã, nhưng hắn vẫn khóc, người đi xem đi?"
"Chút việc nhỏ cũng làm không được, tôi giữ các ngươi lại có tác dụng gì? !" Tịch Vũ Thần cau mày nói, "Ngươi tự coi mà làm, đừng quấy rầy tôi!"
Người hầu bối rối lại lui xuống.
Tịch Vũ Thần cất điện thoại, cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Thời gian anh hùng tìm đến mỹ nhân còn có một đoạn, hắn phải sắp đặt thật kỹ, đem giá trị của vở kịch này phát huy đến lớn nhất mới được a.
Phải đủ tuyệt vời, đủ có lực xung kích.
Là hôm nay... . . . cho dù thành công hay không, liền là hôm nay.
Nhưng mà, hắn là tuyệt đối sẽ không thất bại.
Dù sao, hắn vì cái ngày này, đã chuẩn bị cực kỳ lâu rồi.
Đi qua rất nhiều đường quanh co, cũng té ngã qua, cũng bất mãn qua, nhưng hắn đều tiếp tục kiên trì rồi.
Hắn là ai? Hắn là người từ trong quỷ môn quan trở về!
Tịch Mộ Hàn vẫn là có chút không yên tâm, vì vậy cũng vận dụng thế lực của mình tìm kiếm tung tích của An Mặc Huyên.
Hắn giờ mới phát hiện, tay của hắn đều là run rẩy.
Hắn tự giễu cười cười, mạnh vỗ tay lái.
Đây là ngươi nói hận cô ấy sao, Tịch Mộ Hàn?
Nhưng tại sao cô ấy xảy ra chuyện, người sốt ruột lại là ngươi?
Tịch Mộ Hàn không biết nên nói cái gì, đáy lòng lo lắng nhanh chóng lấn át suy nghĩ bừa bãi lộn xộn của hắn.
Chỉ cần tìm được cô ấy... . . .
... . . .
Trong phòng giam.
An Mặc Huyên ngay cả hô hấp cũng có chút phí sức rồi.
"Chị, chị vẫn, vẫn tốt không?" An Trầm Ôn dù nói thế nào cũng là đàn ông, thể lực còn tốt hơn An Mặc Huyên, hắn khó khăn lên tiếng hỏi han.
"Chị... . . . có thể kiên trì không nổi nữa rồi." An Mặc Huyên mất công nói, "Em... . . . em còn có, có cơ hội, nhất định, phải, phải chạy ra ngoài... . . ."
Hốc mắt của An Trầm Ôn trong nháy mắt liền đỏ lên.
Chị gái của hắn, dịu dàng lại vừa hiền lành, duy nhất đã làm một chuyện xúc động can đảm nhất, là thích Tịch Mộ Hàn.
Từ đó về sau chính là ác mộng của chị ấy bắt đầu.
Nếu như cuộc đời có thể bắt đầu lại lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không cho chị gái cực khổ như vậy, đi kiêm chức nhiều công việc như vậy, còn thích một người không nên thích.
"Chị... . . . chị hối hận, hối hận thích hắn không? Em nói là, Tịch Mộ Hàn." An Trầm Ôn hỏi.
Hắn có thể cảm nhận được chị gái hình như đã chịu không được nữa rồi, vì vậy hắn muốn khích lệ chị ấy, hy vọng chị ấy có thể cố chịu đựng một hồi lâu hơn nữa.
Nhiều một phút đồng hồ là hơn một phần hy vọng.
Không chừng thật sự sẽ có anh hùng từ trên trời giáng xuống đến cứu bọn họ đấy?
An Mặc Huyên cố gắng mở to mắt lên, dường như là đang rất nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này, thật lâu, mới chậm rì mà nói: "Không, không hối hận."
"Tại sao? ! Chị, chị có phải thật sự bị ngu rồi không? Hắn cũng đã đối xử với chị như thế rồi, chị... . . ." An Trầm Ôn nấc nghẹn nuốt nước miếng, thiếu nước tăng trong một thời gian dài với hắn vội vàng nói chuyện, lúc này cổ họng của hắn giống như là bị dao quét qua vậy.
"Không, tôi không có ngu." An Mặc Huyên cố gắng nói, "Nhưng chính là không hối hận, nếu như quay về lúc đầu lần nữa, chị vẫn là chọn thích hắn đấy."
An Trầm Ôn không thể lý giải được.
An Mặc Huyên cảm giác mình đã sắp đến cực hạn, cho nên muốn đem suy nghĩ thật sự của mình toàn bộ nói hết ra: "Trầm Ôn, em không có, thích qua một người, em không hiểu đâu... . . ."
"Nhưng mà bây giờ em không hiểu cũng không, không có gì, một ngày nào đó, em, em nhất định sẽ hiểu đấy."
An Trầm Ôn nghe thấy giọng nói không được bình thường, tim hoảng hốt đến mức phanh phanh mà nhảy: "Chị? Chị đừng ngủ, chị phải kiên trì lấy a!"
An Mặc Huyên chớp rồi chớp mắt, lại cười: "Chị rất mệt... . . ."
Vừa dứt lời, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau.
Chị em hai người nhất thời đều có chút ít tinh thần, cố chống lên vểnh tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Tiếng rất ồn ào, tiếng nói chuyện, tiếng đánh nhau, tiếng va chạm của vũ khí, lộn lộn xộn xộn.
"Chị, chị phải kiên trì! Chị đã nghe thấy chưa? Hình như là có người tới cứu chúng ta rồi! Kiên trì thêm một hồi nữa." Giọng nói của An Trầm Ôn khàn khàn, những vẫn không dỡ được sự hưng phấn của hắn.
An Mặc Huyên lại có chút bất an.
Cô có chút kỳ vọng, thế nhưng lại rất sợ hãi.
Nếu như là... . . . cảnh sát đến cứu bọn họ thì tốt rồi.
Nếu là như vậy, liền tất cả đều vui vẻ rồi.
Không phải Tịch Mộ Hàn, như vậy hắn cũng sẽ không bị thương, cô cùng em trai còn có đứa bé cũng có thể bị giải cứu ra ngoài.
An Mặc Huyên hô hấp đều thả nhẹ, cố gắng nghe động tỉnh ở bên ngoài.
Thế nhưng là nghe thật lâu cũng nghe ra được gì.
Cô đang muốn từ bỏ, lại nghe được một giọng nói cực kỳ quen thuộc: "Chú."
An Mặc Huyên lập tức căng thẳng người lên.