Truyện Không Tên Số 6

Chương 31




1131

"Tịch Vũ Thần!" An Mặc Huyên cau mày híp mắt khẽ nói, "Anh..."

"Tịch Vũ Thần, ngươi mới vừa nói câu nói kia là có ý gì?" An Trầm Ôn lại đã cắt ngang lời của An Mặc Huyên mà nói, "Ngươi nói chị của tôi còn có rất nhiều chuyện che giấu tôi?"

Đáy lòng của hắn có chút bất an.

Mỗi lần gọi điện thoại cho chị gái, chị gái lúc nào cũng nói bản thân rất tốt, kêu hắn đừng lo lắng, thế nhưng khi hắn gặp được chị gái thì lại phát hiện chỉ gái trở nên iều tụy như thế.

Trong lòng có một thứ gì đó đang kêu gọi.

Hắn gao gắt nhìn chằm vào Tịch Vũ Thần, hy vọng hắn có thể đưa ra một đáp án.

Dù là đáp án kia tàn khốc cỡ nào, hắn cũng muốn biết.

"Ngươi thật muốn biết?" Tịch Vũ Thần ngoác môi, "Dù là ngươi có thể sẽ không chấp nhận được?"

"Không có gì không chấp nhận được, tôi muốn biết chị tôi lúc không ở bên cạnh tôi rốt cuộc cũng chịu những uât ức gì!" An trầm Ôn nói.

"Tịch Vũ Thần, anh không thể nói!" An Mặc Huyên lại đột nhiên giương giọng lên, dường như là có chút khàn giọng mà hô nói.

"... chị?" An Trầm Ôn có chút không thể tin nổi nhìn về phía An Mặc Huyên.

Hắn rất ít nhìn thấy An Mặc Huyên phát cáu.

"Em tại sao phải muốn biết được nhựng thứ này?" An Mặc Huyên cau chặt lông mày nhìn về phía An Trầm Ôn, "Em sống thật tốt là được rồi, em qun tâm chị làm gì? !"

Tịch Vũ Thần có vẻ hứng thú nhìn bộ dạng của hai chị em giương cung bạt kiếm, nhịn không được cười, đưa tay ra từ từ vỗ tay: "Thật sự là chị em tình sâu a, tôi đều hâm mộ các ngươi có tình cảm gia đình tốt như vậy."

Thế nhưng một giây sau, nụ cười của hắn lại đột nhiên thu liễm lại: "Nhưng mà, tôi người tốt làm đến cùng, cho chị em các ngươi chết đều chết cùng nhau, bây giờ là đặc biệt tặng cho các người một món quà rồi, chết cũng phải cho các người chết được một cách rõ ràng không phải sao?"

Hắn ngoác miệng, khoanh tay từng bước một chậm rãi đến gần An Trầm Ôn, giày da giẫm đạp trên mặt đất xi-măng, nặng nề vang lên, hắn mỗi đi một bước, An Mặc Huyên hô hấp liền nặng thêm một phần.

Tịch Vũ Thần đi đến trước mặt An Trầm Ôn, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua An Mặc Huyên, cười rất châm chọc lại vừa khiêu khích.

An Mặc Huyên hận không thể muốn xé người đàn ông trước mặt này.

Cô cố giãy giụa khỏi dây thừng đang trói buộc cô, dù là làn da đều bị trầy xước, cũng không thấy dây thừng có chút buông lỏng.

Tịch Vũ Thần cười nhẹ xoay người, khom người xuống ở bên tai của An Trầm Ôn nói chuyện.

Hắn đưa lưng về phía An Mặc Huyên, hơn nữa tiếng nói chuyện vô cùng nhỏ, vì vậy An Mặc Huyên không hề biết rõ hắn nói gì đó, chỉ thấy đôi mắt của An Trầm Ôn càng mở càng to, đến cuối dường như là muốn căng nứt ra.

An Mặc Huyên tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng một giây sau lại nghe được An Trầm Ôn giận dữ la hét: "Ngươi nói bậy! Tôi vĩnh viễn tin tưởng chị tôi!"

Tịch Vũ Thần nghe được An Trầm Ôn không có bị hắn đả kích đến, hiển nhiên cũng là ngây ngẩn cả người, nhưng cũng rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm trạng, thẳng người lên sửa sang cổ áo: "Tóm lại tôi muốn nói cũng đã nói rồi, có tin hay không là tùy ngươi."

Sau đó, hắn liền cười nhẹ quay người đi về hướng An Mặc Huyên: "Tiếp theo là em rồi, vợ chồng chúng ta một trận, nhưng anh còn chưa có làm trọn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng."

"Ngươi tránh ra chị tôi xa một chút!" An Trầm Ôn giận dữ la hét.

"Bịt miệng của hắn lại cho tôi." Tịch Vũ Thần cau mày dặn dò vệ sĩ ở một bên.

An Mặc Huyên nhắm mắt lại không nhìn tới hắn.

Chờ xung quanh an tĩnh lại, Tịch Vũ Thần lúc này mới cười nhìn về phía An Mặc Huyên, khom người xuống nói với cô: "Anh nên cảm tạ em mới đúng, vợ của anh."

"Tuy rằng em đã phản bội anh, thế nhưng em vẫn giúp được anh không ít. Vì vậy anh muốn khen thưởng em thật tốt."

"Anh không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, em muốn gì đều có hết. Em có lẽ vô số lần tưởng tượng qua cùng chú với nhau phải không? Hay hoặc là, những thứ tưởng tượng khác. Nhưng anh sẽ phải giúp em thực hiện một trong những mơ tưởng ấy rồi a."

"Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, em thích không?"

Hắn vừa dứt lời, An Mặc Huyên liền mở choàng mắt nhìn hắn: "Anh có ý gì?"

"Giúp em thực hiện nguyện vọng của em á." Tịch Vũ Thần uốn cong đôi mắt, "Anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nếu như lúc nào cũng là kết cục tốt đẹp thì cũng quá cũ rồi... có lẽ, anh hùng và mỹ nhân cuối cùng tự tử cùng nhau như thế nào? Chưa cứu ra được, nhưng hai người cuối cùng vẫn chết cùng nhau."

"Anh cảm thấy suy nghĩ của anh rất tốt. Giàu sức hấp dẫn, giàu kịch tính, khúc cuối thêm một cái đảo ngược... Ừ, quả thực hoàn mỹ! Em cảm thấy như thế nào, vợ?" Tịch Vũ Thần vỗ tay một cái, như là xin cổ vũ, đôi mắt sáng ngời nhìn vào cô.

Điên rồi, Tịch Vũ Thần đây là điên rồi sao? !

An Mặc Huyên dường như là có chút hoảng sợ nhìn vào hắn.

Cô hình như hôm nay mới vừa quen biết người này vậy.

Cô trước kia cũng biết hắn kinh khủng đến bao nhiêu, nhưng bây giờ xem ra, hình như hắn còn có thể kinh khủng hơn, thậm chí cũng không biết ranh giới kinh khủng của hắn ở đâu.

"Em có phải quá mừng rồi, nên đều nói không ra lời sao?" Tịch Vũ Thần dưa tay ra xoa lên mặt của cô, như là đối đãi bảo bối trân quý nhất vậy.

"Anh suy nghĩ nhiều rồi, kịch bản sẽ không dựa theo tuyến đường của anh muốn mà đi, thậm chí, có lẽ cả nhân vật nam chính cũng sẽ không đến hiện trường." An Mặc Huyên quay mặt qua một bên, lạnh giọng mà nói.

Tịch Vũ Thần ôn nhu nói: "Cái này nói không lại được, nhân vật nữ chính của anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.