Truyện Không Tên Số 6

Chương 20




1120

Tịch Mộ Hàn ở trong một căn phòng khác, thì lại là một người ngồi ở trên ghế sa lon, yên tĩnh uống rượu, nhìn ra ngoài cửa sổ, xuất thần.

Liền nghĩ tới hồi trước.

Họ lần thứ nhất gặp mặt là ở trên một tiệc rượu.

Lúc đó có người uống nhiều rồi, thì bắt đầu náo lên, hình như là vì một nhân viên phục vụ đã làm sai chuyện. Hắn lúc đầu vốn cũng không thật sự để ý đến những chuyện này, chỉ là nhìn thoáng qua liền quay đầu đi, nhưng mà người kia càng náo càng lớn, cho đến lúc cuối, liền bắt đầu trực tiếp động thủ muốn đem người hướng về hắn bên này lôi tới.

Ánh mắt của hắn lúc này mới đặt ở trên người của người kia.

Bộ dạng hung thần ác sát.

Thể trạng thô chắc, vẻ mặt toàn dữ tợn, trên cổ đeo dây xích vàng, trong tay đang nắm một đoạn của cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết, dường như một giây sau có thể đem cái đoạn cánh tay trong tay ấy bóp nát.

Chậc, xem ra là thằng nhà giàu mới nổi.

Sao bây giờ người như thế này cũng mưu toan muốn chen vào tầng lớp thượng lưu?

Ánh mắt của hắn xoay một vòng, dời tới sau lưng của người kia.

Chẳng qua là nhìn thoáng qua mà thôi.

Rồi lại dường như thời gian đã đứng lại rất lâu.

Chờ tới khi hắn lấy lại tinh thần, người kia liền đã sợ đến buông tay ra, sợ hãi mà nhìn hắn.

Hắn nhìn về hướng cô gái té ngồi trên đất ngây ngốc đang nhìn hắn, trong lòng thoáng cái liền nhu hòa mềm nhũn xuống.

Nhìn dấu vết vòng màu đỏ tím trên cổ tay của cô ấy, chỉ cảm thấy chướng mắt, quay đầu liền dặn dò với thuộc hạ, người kia một câu cũng không dám nói, ngoan ngoãn theo thuộc hạ rời khỏi rồi, dù sao ai mà không biết Tịch Mộ Hàn.

Lúc đó, hắn làm sao lại ra tay thay cô giải vây rồi?

Rõ ràng với tính tình của hắn, là tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Tịch Mộ Hàn vắt hết óc nghĩ đến nguyên do.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới được lại vẫn là cặp mắt thanh tịnh ẩn chứa sự bối rối của cô ấy năm đó, vội vàng tìm người ở xung quanh có thể giúp đỡ được cô ấy, lúc cô ấy nhìn thấy hắn, trong mắt giống như thoáng cái liền nở rộ hào quang vậy.

Lệ thuộc như thế, dường như hắn đối với cô ấy mà nói, chính là sự cứu rỗi.

Khi đó ánh sáng bên trong mắt của cô ấy thoáng chốc liền bỏng thương con tim của hắn rồi.

Rõ ràng họ chỉ là người xa lạ mà thôi, hắn hoàn toàn không cần phải tự mình ra tay đi làm những chuyện này, nhưng người hắn hình như không chịu sự khống chế của bản thân mình vậy.

Cũng bởi vì đôi mắt kia sao?

Nhưng nhiều năm như vậy, hắn nhìn qua những đôi mắt xinh đẹp cũng không ít, có quyến rũ, có mơ màng, có đơn thuần, có sạch sẽ... đủ loại con mắt, cũng chỉ có trong nháy mắt kia của cô ấy nhìn vào trong lòng của hắn.

Hình như ở trước mặt cô ấy, mọi thứ của hắn đều bị nhìn thấu hết.

Cảm giác thật kỳ diệu.

Thế nhưng ... Tịch Mộ Hàn cười lạnh nhấp một miếng rượu, hắn khi đó là bị rượu mê váng cả đầu rồi?

Trong đôi mắt như vậy, rõ ràng đều tràn đầy sự tính toán và tâm cơ, nhưng lúc đó tại sao hắn lại không nhìn ra được chứ?

Đêm đó sau khi cứu cô ấy, câu chuyện giữa hắn và cô ấy cũng liền chính thức bắt đầu rồi.

Cô ấy dường như là điên cuồng truy cầu lấy hắn.

Hắn không hiểu yêu đương, bên người cũng rất ít có người phụ nữ biết chủ động sáp đến, bởi vì đều rất sợ sự lạnh lùng của hắn.

Đây là hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự nhiệt tình như vậy, vì vậy tóm lại cũng là cẩn thận từng li từng tí, rất nhiều chuyện cũng không dám biểu lộ, lúc nào cũng là một bộ dạng lạnh lùng.

Nhưng cô ấy cũng không có lùi bước.

Cô ấy chưa bao giờ hỏi đến thân phận của hắn, hắn cũng không nói, vì vậy hắn luôn tưởng rằng, cô ấy không giống với những người phụ nữ.

Cô ấy rất gan dạ, dường như là người phụ nữ gan dạ nhất mà hắn đã gặp, bất kể như thế nào hình như cũng sẽ không bị thương, mặc cho hắn lạnh lùng cự tuyệt như thế nào, cô ấy đều là một bộ dạng tỏa sáng cởi mở.

Hắn cũng từ từ bị nhiệt tình và cởi mở của cô ấy đả động.

Nhưng trong lúc hắn cuối cùng quyết định muốn cùng cô ấy thử một lần, lại nhận được thiệp cưới của cô ấy với cháu trai của hắn, bảo là muốn cùng cháu trái của hắn kết hôn.

Hai người họ đã đến với nhau từ lúc nào? !

Hắn cố gắng hồi tưởng, chỉ nhớ rõ có một lần cô ấy giao cơm hộp cho hắn mà đến công ty, mà khi đó Vũ Thần cũng ở trong phòng làm việc của hắn cùng hắn thảo luận hạng mục, hai người liền cùng ăn cơm hộp của cô ấy đem đến.

Về sau hắn đi họp, cô ấy nói muốn ở trong phòng làm việc chờ hắn tan tầm rồi cùng nhau đi về, Vũ Thần cũng ở lại trong phòng làm việc sửa soạn tài liệu, văn bản.

Vì vậy chính là lúc đó bắt đầu đấy sao?

Chỉ có một mặt như thế? ! Hoặc là... lúc sớm hơn?

Thì ra... mục đích thực sự của cô ấy, thật ra không phải là hắn, mà là cháu trai của hắn ư?

Thật ra cô ấy đã sớm biết rõ rồi ư? Đúng rồi, người có thể xuất hiện ở trên tiệc rượu kia, sẽ có hạng người bình thường sao?

Thì ra chỉ là muốn mượn hắn để trèo lên cành cây cao của Tịch gia bọn này?

Thế nhưng là vì sao, là cháu trai của hắn, không phải hắn? Chỉ là bởi vì cháu trai của hắn trẻ tuổi hơn sao?

Lại còn có thể chịu nhịn lâu như vậy, cũng là làm khó cô ấy rồi.

Xem đi, sau khi cô ấy lộ ra bộ mặt thật, đôi mắt quả thật trở nên vẩn đục lại vừa đáng sợ.

Tịch Mộ Hàn lờ lờ mờ mờ, lại nhớ tới lúc lần đầu tiên gặp mặt, cặp mặt sạch sẽ kia của cô ấy.

Sau đó dần dần, lại cùng đôi mắt kinh hoảng mệt mỏi của cô ấy trùng hợp với nhau.

Đó là đôi mắt ở trước mặt hắn.

Bây giờ cô ấy đang cùng Tịch Vũ Thần với nhau, ngủ chung ở trên giường lớn, trong bụng đang mang lại là con của hắn Tịch Mộ Hàn.

Châm chọc biết chừng nào a.

Đôi mắt mà cô ấy nhìn vào Tịch Vũ Thần, lại hoàn toàn không có đắng chát kinh hoảng, mà là ngoan ngoãn vâng theo.

Tịch Mộ Hàn khẽ bật cười lên.

Chỉ là trong tiếng cười kia đều tiết ra sự đau khổ.

Cô ấy cho là có Tịch Vũ Thần ở bên người, liền mọi việc thuận lợi?

Nhân quả luôn có luân hồi.

Hắn sẽ không để cho cô ấy sống dễ chịu, tuyệt đối không.

Hắn ngưỡng cổ uống xong nguộm cuối cùng của chai rượu, mạnh tay đặt ly lên trên mặt bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.