Truyện Không Tên Số 40

Chương 53




4653

Ví dụ như hiện tại, nàng muốn phá vỡ vùng đất cực âm kia, thì nàng cần sự giúp đỡ của thanh niên trai tráng còn trinh.

Hoa Vu Tồn rất không hiểu, không biết nàng muốn làm gì, nhưng khi hắn ta nhận định một sự việc nào đó, vậy thì chỉ có nước nghe lời nàng, nghe nàng mà làm thì được rồi. Cho nên Lâu Thất ra lệnh, hắn lập tức làm theo.

“Lâu cô nương, sẽ có nguy hiểm không?” Nhị Linh nhìn nàng có chút sợ sệt hỏi.

Bởi vì tinh thần của Lâu Thất trông có vẻ rất đau đớn.

Tuy đích thực có chút nguy hiểm, nhưng Lâu Thất sẽ không nói cho cô ta biết, nàng phải nói sao chứ, thực ra nàng chỉ chán ghét vùng đất âm và quỷ thảo, đặc biệt là những vùng đất âm đã trồng nuôi quỷ thảo.

Nhưng mà, nàng bẩm sinh ra, khắc loài vật này. Cho nên nàng không làm, thì ai làm.

Nàng không vào địa ngục, ai vào địa ngục.

Lâu Thất cảm thấy bản thân nhất định đã nợ Trầm Sát vào kiếp trước, cho nên vốn dĩ nàng đang sống tốt ở thời hiện đại, tự dưng xuyên không về nơi đây, mà còn vừa xuyên qua đã nằm gọn trong lòng hắn, từ đó về sau làm trâu làm ngựa cho hắn, đổ máu rơi mồ hồi, thật là tội nghiệp quá đi.

Lâu Thất càng nghĩ càng cảm thấy chua xót.

Nàng đi đến nơi lần trước vô tình phát hiện ra. Cây hòe mọc thành râm, ở mắt trận vừa vặn tạo thành một cái đình nho nhỏ, cơ thạch dưới cái đình kia chắc chắn còn chôn xương cốt của người.

Lần trước nàng đến đây không có để ý, chỉ cảm thấy vô cùng mát rượi, rất thích hợp làm chỗ ngủ cho nàng, vì vậy đã nằm đây đánh một giấc. Nhưng Trầm Sát đến, nơi đây trồng quỷ thảo, hắn đến chẳng phải bùa chú bị phát tác sao?

Nhưng mà cho dù không phải nguyên nhân đến tìm nàng, nơi đây âm khí và hơi thở của quỷ thảo đã từ từ lan tỏa ra bên ngoài, bùa chú của hắn phát tác là điều hiển nhiên, chỉ là nhanh chút hoặc chậm chút thôi. Tóm lại là, cuối cùng vẫn cần nàng ra tay. Nhưng giải chú cho hắn là một chuyện, muốn nàng thanh lọc nơi đây một cách triệt để, đây mà việc mua một tặng một kia mà, và đây còn là một phần quà đặc biệt cực nhọc tốn sức, vốn dĩ nàng không muốn ngó ngàng đến, đợi nàng sau khi rời khỏi, ở đây ra sao thì liên quan gì đến nàng cơ chứ.

Đáng tiếc là bây giờ nàng vẫn chưa rời khỏi được, bắt nàng đi làm ba cái việc tuyển phi tào lao, chơi với đám nữ nhân đó, thà nàng tới đây đổ máu đổ mồ hôi thì tốt hơn. Nàng sợ nhất là đấu qua đấu lại với đám nữ nhân kia, thực sự mệt mỏi lắm, nàng sợ mình không kiềm chế được sẽ diệt toàn bộ đám người đó.

Âm khí nơi đây nặng hơn vài phần so với lần trước nàng đến, đừng nói là ánh mặt trời không len lõi vào được, cho dù ánh nắng có vào đây được, thì cũng không thắng nổi cái âm khí nồng nặc này.

Sau đình có một nơi khuất mắt, một bó cây cối màu xanh thẵm đang bay phấp phới trong làn gió.

Đó là một bó cỏ không hề bắt mắt. Nhưng nếu nhìn kĩ, thì mọi người sẽ phát hiện, cả cây cỏ màu xanh đó rất kì lạ, không giống những cây cỏ khác mang màu xanh của sự sống, đây là một màu xanh rất quái dị, nếu đã từng xem qua thể loại phim kinh dị về sinh hóa hoặc xác sống, hoặc là nhìn thấy màu sắc này sẽ nghĩ đến màu sắc máu me mang theo bệnh khuẩn được chảy ra từ những xác sống đó.

Người bình thường nhìn thấy loại cỏ này không có phản ứng đặc biệt gì cả, nhưng nếu ở bên cạnh một hồi, sinh khí dần dần bị hút lấy, trở thành nguồn dinh dưỡng của quỷ thảo, và trong người sẽ cảm thấy mệt mỏi, tinh thần bất ổn, rất buồn ngủ. Nếu ở đó lâu thêm tí nữa thì hơi sức đứng lên cũng không còn.

Có thể nơi này từng xảy ra chuyện tương tự như vậy, nhưng họ không rõ nguyên nhân từ đâu, cho nên nơi này trở thành cấm địa của bọn họ, nghiêm cấm con người bước vào.

Nhưng nàng cảm thấy kì lạ, nếu đã là cấm địa, sao mọi người không dựng hàng rào cấm.

Nàng nhìn cái đình nhỏ kia, đứng dòm ngó nửa ngày trời, mới cất bước tới đó. Nàng vẫn chưa khôi phục trạng thái hoàn hảo nhất, nhưng tính cách của nàng là vậy, một khi đã quyết định làm, sẽ lập tức hành động.

Khi nàng đặt chân lên cái đình đó, đồng thời nhắm mắt lại.

Khi nhắm nghiền mắt, các giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn.

Dưới chân, có một chút hơi lạnh chạy thẳng lên trên.

Đúng vậy, nếu nàng đoán không sai, dưới đình này nhất định đã chôn cất xương cốt của người bị chết oan. Chỉ như vậy, âm khí mới càng lúc càng nặng.

Vừa nghĩ về lúc trước nàng ngủ nơi đây lâu như vậy, Lâu Thất nghiến chặt răng, cho nên nàng ghét nhất là những nơi như thế này, bởi vì những nơi như vậy cũng do bàn tay con người tạo ra. Nàng không biết dưới kia có phải do xương cốt của người chết oan muốn tạo dựng một nơi như thế nên mới bị sát hại, nhưng tóm lại đó là nguyên nhân khiến người khác khó chịu.

Tay của nàng thắt lên một thủ thuyết, sau đó đột nhiên vỗ lên mặt đất.

Trong suốt quá trình này nàng không hề mở mắt. Khi tay của nàng vỗ lên mặt đất, nàng dường như nghe thấy tiếng ai oán văng vẳng bên tai, thê lương thảm khốc, giống như có ma quỷ muốn xông ra vậy.

Nàng cau chặt đôi mày, đứng thẳng người, nhanh chóng động vào cái đình đó, bước chân của nàng trông như loạn xạ vô chương, nhưng nếu chú tâm nhìn kĩ thì sẽ phát hiện những bước mà nàng bước ra dường như là một đồ án kì lạ, và thân hình của nàng càng lúc càng nhanh, cuối cùng cả hình dáng của nàng như chỉ sót lại cái tàn ảnh.

Tiếng hét thê lương thảm khốc đó dần dần nhỏ lại, sau đó trở thành tiếng khóc thút thít. Động tác của Lâu Thất cũng chậm dần.

Lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân của bọn Hoa Vu Tồn. Nàng ngưng lại, mở mắt ra xoay người, thấy Hoa Vu Tồn dắt mấy thị vệ trẻ tuổi nhanh chóng chạy tới, nhưng khi còn cách chỗ này một khoảng thì họ dừng lại cùng lúc.

Hoa Vu Tồn thấy nàng ở trong đình liền hết cả hồn, vội vàng gọi: “Lâu cô nương, chỗ đó không được vào.”

Lâu Thất nhún vai nói: “Ngươi đã thấy rồi đó, ta đã vào rồi, mấy người đứng xa quá làm chi vậy?”

“Lâu cô nương, nơi đó là cấm địa.” Hoa Vu Tồn nói tiếp, trên đầu hắn toát cả mồ hôi, hắn mời nàng đến chỉ đạo trận pháp, tăng cường sức mạnh cho toàn bộ trận pháp của hắn, đó là việc không hề nguy hiểm, lúc nãy hắn tưởng nàng muốn đến cấm địa vì định bố trận xung quanh đây, lập hàng rào cho cấm địa này, không ngờ nàng lại chạy tọt vào trong kia.

Nếu nàng xảy ra chuyện gì, Đế Quân sẽ xé xác hắn mất.

Hoa Vu Tồn kinh hồn bạt vía, dốc hết sức gọi nàng đi ra.

Lúc này Lâu Thất không thể nào đi ra ngoài được, bộ pháp trấn áp lúc nãy của nàng đã hoàn thành được bước cơ bản, bây giờ phải dựa vào năng lượng cả người nàng để đè xuống, nếu bỏ đi thì một lát phải làm lại lần nữa, nàng đâu có rãnh.

“Lâu cô nương, cô không phải muốn bày bố trận pháp cách ly chỗ này sao, chẳng lẽ trận pháp này phải đi vào trong đó mới bày được?”

“Thì ra ngươi cũng từng nghĩ qua vấn đề này à, nhưng sao trước kia không thấy mọi người bày trận, nếu đã là cấm địa, không sợ người khác xông vào đây sao?” Lâu Thất nhướng mày.

“Không ai dám vào đây đâu, bởi vì người ở Cửu Tiêu Điện đều biết không được vào đây, với lại khu này được phân chia vào khu vực nhà lao, bình thường sẽ không ai rãnh rỗi tới nhà lao cả.” Trừ nàng ra. Hoa Vu Tồn nói tiếp: “Còn nữa, chúng tôi cũng định bố trận để cách ly với khu vực này, nhưng chúng tôi không có cách, nơi này, bất cứ trận pháp nào đều trở nên vô dụng.”

Nghe xong lời nói của Hoa Vu Tồn, Lâu Thất có chút ngạc nhiên: “Mọi người không có cách bày trận ở đây ư?”

“Đúng vậy.”

Lâu Thất nghe thế liền cảm thấy không tốt rồi, sắc mặt của nàng hơi thay đổi, mắng chửi một tiếng: “Chết tiệt, trận đồ âm địa, lại là trận đồ trong âm địa.”

“Lâu cô nương, cái gì mà trận đồ trong âm địa.” Hoa Vu Tồn nghe nàng nói liền cảm thấy mới mẻ, trận đồ âm địa, là cái quái gì vậy?

Lâu Thất quét hắn một cái, khẩu khí không tốt đáp: “Tức là, không chỉ là cái đình này, mà toàn bộ cái địa giới này, cây cối này, đều là một trận pháp, ê, ngươi, ngươi đó, ngươi đừng có nhúc nhích, đứng yên ở đó.” Nàng chỉ cái người vừa nghe lời nàng nói đã nhảy cẫng lên, thị vệ lui hai bước kia, quát: “Đứng lại.”

Thị vệ kia không quen biết Lâu Thất, mấy ngày nay có nghe qua danh của nàng, và tối qua còn nghe đến việc nàng giáo huấn Ưng, nhưng vẫn chưa được tận mắt diện kiến, vẫn cảm thấy có người nói phóng đại, cho nên không tin lắm. Thân là thị vệ của nhà lao, vốn dĩ tiếp xúc với những kẻ hung dữ tàn ác hoặc là những kẻ có thù với Cửu Tiêu Điện và Trầm Sát, đối phó với bọn chúng tất nhiên không cần khách khí, cho nên tính khí của thị vệ nhà lao không được tốt cho lắm, và cũng dữ quen rồi, nghe Lâu Thất nói vậy, liền đáp lại: “Ngươi bảo đứng thì phải đứng à, ta thì nhúc nhích vài cái cho ngươi xem.”

Dứt lời, thị vệ đó liền cố ý nhảy lên trước hai bước cho nàng xem, sau đó nhảy trái nhảy phải vài bước, có chút lưu manh nói với nàng: “Nhìn xem, ngươi làm gì được ta nào?”

Chữ còn chưa nói hết, sắc mặt của hắn liền trắng bệch vô đối, sau đó, dưới ánh mắt kinh hoảng của mọi người, đôi mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai, đều chảy máu tươi ra ngoài.

Động một tiếng liền té ngã xuống.

Máu chảy bảy lỗ mà chết.

Hoa Vu Tồn kinh hãi, nhanh chóng chạy qua đó, muốn ngồi xổm xuống xem thử, bỗng dưng thắng bước chân lại, quay đầu nhìn Lâu Thất.

“Lâu cô nương, hắn ta bị.”

Sắc mặt của Lâu Thất rất khó coi, hồi lâu mới lên tiếng: “Không muốn chết, thì ta nói một câu các ngươi phải nghe một câu.” Rõ ràng nàng đã nhắc nhở hắn rồi, mà vẫn cố ý nhảy vào chỗ chết, muốn chết cũng đừng tìm cách chết như thế chứ, trách được nàng sao.

Thực ra nếu đổi thành người khác thì đâu có chuyện gì, nhưng những người này là thị vệ của nhà lao, đã sống ở nhà lao một thời gian dài rồi, trận đồ âm địa của quỷ thảo âm địa đã ảnh hưởng đến bọn họ, tuy bề ngoài nhìn không có gì khác biệt, nhưng thực tế trong cơ thể của họ đã bị quỷ thảo âm khí xâm nhập, chỉ cần bọn họ giẫm vào bất cứ tử địa nào của trận đồ này, sẽ lập tức thúc đẩy hơi chết, lập tức tử vong.

Người bố trận này không hề đơn giản, khi nãy nàng cũng chưa phát hiện ra đây là trận trong âm địa.

Tám tên thị vệ còn lại đều kéo căng người ra nhìn Lâu Thất, bao gồm cả Hoa Vu Tồn.

Tuy bọn họ chưa đến qua nơi đây, nhưng chưa nghe qua đứng khoảng cách xa với cái đình này vẫn xảy ra chuyện cơ.

Họ vốn dĩ không biết, đó là vì Lâu Thất bắt đầu phá giải âm địa, trận pháp của âm địa khởi động sự đề kháng, và trong trận pháp này có nhiều tử địa, là lúc trước bố trận đã chôn cất rất nhiều bộ thi thể, sau khi khởi động sự đề kháng của trận pháp, chỉ cần giẫm lên trên đó, âm khí sẽ trực tiếp thôi thúc âm khí trong cơ thể con người, cả hai xông kích với nhau, mạng sống không thể nào giữ được.

Đây là một trận pháp vô cùng thâm độc.

Lúc bắt đầu Lâu Thất còn đánh giá thấp cái trận pháp này. Đây được xem là một năm gần đây nàng vấp phải một trận pháp phức tạp nhất và hung hiểm nhất, ngay cả nàng hiện giờ cũng không thể tùy tiện đi khỏi, nếu nơi đây không được nàng trấn áp, trận pháp sẽ lập tức điên cuồng giết người.

Quả nhiên đi theo Trầm Sát không có việc gì tốt lành, ngay cả địa bàn của hắn cũng nguy hiểm trùng trùng, không được yên ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.