46303
Người này vốn là một trong những ám vệ của Lâu Hoan Thiên, tên Long Ngôn, bản thân Lâu Hoan Thiên không tiện xuất hiện, nên liền phái ám vệ của mình cho nàng.
Mà Long Ngôn này tính cách cũng hoạt bát hơn trong số những ám vệ kia, nhất định muốn gọi nàng là Lâu chủ tiểu Thất, như thế dễ phân biệt với Lâu chủ trước kia.
Lâu Thất cũng không để ý những thứ đó, tùy hắn vậy.
“Hội Hoa Lầu mở năm ngày có thể kiếm được không ít bạc a.”
Long Ngôn gật đầu: “Tất nhiên.”
“Nhưng tiền cũng không ngại nhiều đúng không?”
Long Ngôn lại gật đầu, sau đó thấy ánh mắt Lâu Thất lóe lên tinh quang nhìn hắn, ngoắc ngoắc ngón tay bảo hắn cúi đầu lại gần: “Đi, kêu người trong lầu làm nhà cái đánh cược, tiền cược phải lớn một chút, liệt kê sáu người có thực lực vào trước, bắt đầu đánh cược.”
“Đánh cược?” Long Ngôn sửng sốt một chút.
“Đúng. Bắc Phù Dung, Cảnh Dao, Lưu Vân Tiên Tử, còn có chúng ta hai vợ chồng áo đỏ, Triệu Vân đều cho vào danh sách. Xem tổ nào có tỉ lệ cược cao hơn, ngươi hiểu chưa?” Ánh mắt nàng lấp lánh.
Long Ngôn suy nghĩ một chút, ánh mắt cũng sáng lên: “Hiểu rồi.”
“Ừ, mau đi đi, tiết lộ tin tức cho bên Mộng Bích Tiên Tử nữa, đoán chừng nàng cũng sẽ có hứng thú.”
“Còn nữa, mấy người vừa gia nhập này, cứ dụ bọn họ đặt tiền cược trước đã.”
“Không phải mấy người này đều muốn lên thuyền hoa sao?” Long Ngôn có chút không hiểu, sao họ có thể kịp a?
Hắn đang suy nghĩ thì thấy Lâu Thất xoay người, đi đến trước mặt Đế Quân không phòng bị đứng trước mặt, không chút lưu tình giơ tay dùng sức đẩy một cái.
“Ai nha, gia, ngài cũng muốn đặt cửa ư? Vậy thiếp thân nhất định sẽ đưa toàn bộ tiền của mình cược ngài thắng a.” Lâu Thất vừa nũng nịu nói, vừa đưa tay ra dấu với Long Ngôn. Mau đi làm đi, đi làm đi, không nhìn thấy ta cũng đã hi sinh cả Đế Quân để kéo dài thời gian à.
Long Ngôn hăng hái chạy đi, chỉ chốc lát, đã có bồi bàn mặc y phục xanh của Hội Hoa Lầu mang bàn, bút, nghiên mực ra, chuẩn bị ghi tiền đặt cược.
Lúc này, nam tử thần bí mặc y phục đỏ, đeo mặt nạ vàng, phong thái trác tuyệt cũng hiện ra trước mắt mọi người, khiến cho những người xung quanh chấn động.
Vừa rồi, lực chú ý của mọi người đều ở trên người ba vị mỹ nhân kia, dù sao đó cũng là mỹ nhân, lại có tiếng tăm, đương nhiên cũng không chú ý nhiều đến những người chen chúc trong đám người này. Bây giờ nam tử này đột nhiên xuất hiện từ đám người, thoáng chốc đã đoạt đi vài phần hào quang của mấy vị mỹ nhân kia.
Một thân áo đỏ vốn sẽ thấy vẻ nhiệt tình, hào phòng của hắn, nhưng không ngờ, mọi người lại cảm thấy một trận lạnh lẽo, nhịn không được rùng mình một cái.
Trầm Sát cắn răng.
Tốt, rất tốt, nữ nhân kia lại có thể đẩy hắn ra, muốn hắn hi sinh nhan sắc để kéo dài chút thời gian, giúp Hội Hoa Lầu kiềm thêm chút bạc.
Lá gan đúng là càng ngày càng lớn rồi! Phải chăng nàng thấy hắn cưng chiều nàng, dung túng cho nàng, sẽ không dám phạt nàng? Hay là bây giờ nàng đã có đại ca làm chỗ dựa, nên không để hắn vào mắt nữa?
Mặc dù trong lòng tức đến phun máu, nhưng Trầm Sát vẫn theo lời nàng nói, ứng phó một chút: “Nàng không cược ta thắng, còn có thể cược ai thắng.”
“Có người đánh cược.” Bên kia lập tức có người hỏi.
Nam nhân thích cuộc sống về đêm, vui chơi phóng túng, đối với việc đánh cược cũng không phải không thích. Đặc biệt là cảnh tượng náo nhiệt thế này ở Hội Hoa Lầu càng không biết lúc nào mới gặp được. Cho nên, bọn họ cũng không quan tâm lúc này là giờ nào, chỉ biết vừa có trò hay chơi, vừa thú vị mà thôi.
Bồi bàn áo xanh này của Hội Hoa Lầu cũng là người lanh lợi, lúc này hắn lập tức hét lên một tiếng: “Hội Hoa Lầu làm nhà cái, ai muốn chơi nhanh chóng đến.”
Ở đây chỉ có Tố Lưu Vân và Tố Vân Tâm biết Trầm Sát, thấy hắn cũng chuẩn bị bước lên thuyền hoa chơi đặt cược, hai người đều lộ ra vẻ vui mừng.
Lâu Thất xoay đầu lại vừa lúc thấy dáng vẻ Tố Lưu Vân và Tố Vân Tâm đang nhìn Trầm Sát mỉm cười.
Tố Lưu Vân không muốn để Bắc Phù Dung và Cảnh Dao nhận ra thân phận của Trầm Sát, nàng cũng thấy rất dễ hiểu, dù sao thì cũng chỉ là chút dục vọng độc chiếm thôi. Nhưng Tố Vân Tâm này lại ăn ý với nàng ta như thế, cũng không lộ ra dáng vẻ gì?
Tố Vân Tâm mà họ biết lúc trước không thể có dáng vẻ nàng được, là do lúc trước nàng ta giả bộ hay là bây giờ đang giả bộ đây?
“Vị công tử này xưng hô thế nào?” Bắc Phù Dung cảm thấy lúc này đang ở Bắc Thương, nàng ta phải có dáng vẻ chủ nhà, nên cũng lên tiếng hỏi trước.
“Đây là phu quân của ta.” Lâu Thất đã đi lên phía trước, lấy lòng ôm cánh tay Trầm Sát, nói với mọi người: “Chúng ta sẽ không nói tên, nếu không truyền đến tai của công công, hắn sẽ đuổi ta và phu quân ra khỏi nhà mất. Công công vẫn luôn nghe nói chi phí của Hội Hoa Lầu này cao hơn bình thường, đến một lần chưa biết chừng sẽ tiêu sạch cả gia sản mất.”
Đến đây ai không phải gia tài bạc vạn chứ? Vừa nghe thấy lời của nàng, mọi người liền cảm thấy đúng là tiểu môn hộ, hai người này tuy có vẻ rất có phong thái, nhưng lại xuất thân trong gia đình nhỏ như thế cũng chỉ có thể lấy mặt nạ vàng trưng lên vẻ giàu có ngoài mặt mà thôi.
Tức khắc cũng không có ai hứng thú với họ nữa.
Bên kia, bàn đánh bạc cũng đã được mở, có người lên tiếng: “Sao tỉ lệ đánh cược thông quan của Lưu Vân Tiên Tử lại một mất một?”
Bồi bàn áo xanh liếc mắt nhìn: “Nói nhảm, Lưu Vân Tiên Tử rất có năng lực, kỹ năng của nàng cao như thế, chơi một mất hai cũng không tồi rồi. Nếu không phải nể mặt nàng, ta cũng không muốn cho nàng vào trong danh sách đặt cược. Hay là chúng ta cược vị công tử áo đỏ này thắng, tỉ lệ là một mất mười, thế nào?”
Lập tức có người than thở.
“Đùa gì thế, hắn chỉ được cái mã bên ngoài thôi, còn muốn so với mấy vị kia?”
Lâu Thất không vui nói: “Nói gì thì nói cũng không được khinh thường phu quân của ta, dù sao thì ta nhất định sẽ cược chàng thắng.” Nói xong, nàng quay đầu dùng ánh mắt trông mong nhìn phu quân nhà mình: “Phu quân, có phải chàng sẽ thắng được bảo bối về tay đúng không? Chàng nhất định phải thắng đó! Nếu không chúng ta biết lấy gì đổi tiền về nhà.”
Vốn Trầm Sát có một ngụm khí đè ở ngực, hận không thể lập tức túm nàng vào trong phòng dạy chỗ một trận. Nhưng khi nghe nàng một tiếng phu quân, hai tiếng phu quân, trong lòng hắn lại dần thỏa mãn: “Ừm, ta sẽ thắng.”
“Ha ha ha, đôi vợ chồng này đúng là chết cười mà, nói thắng là có thể thắng chắc.”
“Lại còn muốn lấy đá Phượng Hoàng đi đổi tiền về nhà nữa. Ha ha, thực sự là quá tức cười mà, họ nghĩ đá Phượng Hoàng là gì chứ?”
Có người cược hắn thắng mới là lạ a!
Đang nghĩ như vậy, chợt nghe thấy tiếng Lưu Vân Tiên Tử dịu dàng nói: “Công tử có suy nghĩ thế này cũng tốt, ta sẽ ra một vạn lượng vàng, cược công tử thắng.”
Lời của nàng ta vừa dứt, Tố Vân Tâm cũng ra vẻ ngây thơ hồn nhiên nói theo: “Ta theo với tỷ tỷ, có điều ta không có bao nhiêu bạc. Ta bỏ một ngàn lượng cược vị công tử này thắng.”
Lâu Hoan Thiên ẩn trong đám người xem trò, nghe thấy chuyện bên này, đoán được là ý tưởng của Lâu Thất. Nàng bày ra trò này để không có ai cược Trầm Sát thắng, đến lúc đó nàng và Hội Hoa Lầu sẽ thắng được đống vàng. Nhưng bây giờ, Tố Lưu Vân và Tố Vân Tâm đều ra chiêu này, một mất mười, vậy không phải Hội Hoa Lầu sẽ mất đến cả mười một vạn lượng vàng sao? Tuy số tiền này Hội Hoa Lầu có thể trả, nhưng nhất định tiểu Thất nhà hắn sẽ mất hứng.
Nghĩ như thế, Lâu Hoan Thiên liền muốn đến phá hỏng lần đánh cược này.
Quản cái gì người khác nói Hội Hoa Lầu lật lọng, nói mà không làm chứ? Dù sao thì cũng không thể để tiểu Thất nhà hắn mất hứng được.
Có điều, hắn còn chưa động thì đã thấy Lâu Thất rất kỳ quái nhìn từ trên xuống dưới hai tỷ muội Tố gia, còn đi xung quanh họ một vòng, đánh giá qua lại mấy lần.
“Này, ngươi làm gì thế hả?” Tố Vân Tâm nhịn không được hỏi.
Mọi người xung quanh cũng muốn biết vị cô nương này đang muốn làm gì.
Lâu Thất trở về cạnh Trầm Sát, ủy khuất kéo kéo tay áo hắn: “Phu quân, lúc trước ở bên ngoài thiếp thân nói thích chàng, chàng còn nói thiếp thân không biết xấu hổ. Nhưng mà, chàng nhìn người ta bây giờ xem, hai tỷ muội các nàng còn tranh nhau muốn làm thiếp của phu quân kìa. Thiếp thân không đồng ý, chàng cũng không thể vì hai người họ, một người có thể ra một vạn lượng, một người lại bỏ một ngàn lượng là có thể mang họ về nhà a.”
Mọi người đầu tiên là sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ nàng hát cái này từ đâu ra. Đợi đến khi hiểu ra, tất cả đều nghẹn đến đỏ mặt, muốn cười mà không dám cười.
Người tinh mắt cũng nhìn ra được, vị thiếu gia áo đỏ này không có khả năng qua cửa, cũng không thể thắng được. Tình cảm phu thê người ta hòa hợp, thê tử tin tưởng phu quân, nói chuyện cũng liếc mắt đưa tình, còn nói bảo bối thắng được sẽ đổi thành tiền mang về cho công công, hơn nữa tiền đánh cược còn dùng tiền riêng của nàng.
Hai người kia đi xem náo nhiệt cái gì chứ? Lại còn cũng nhau cược phu quân nhà người ta thắng nữa. Đây không phải là muốn tiếp cận người ta sao?
Sắc mặt Tố Lưu Vân và Tố Vân Tâm đều thay đổi.
Bọn họ nổi danh là Tiên Tử siêu phàm thoát tục, không nhiễm bụi trần, lúc này trước mặt nhiều người như thế lại bị chỉ vào mũi nói hai tỷ muội họ gấp gáp muốn làm thiếp người ta! Còn bỏ tiền đánh cược nữa, chuyện này sao có thể chịu được chứ?
Lâu Hoan Thiên cầm cái quạt, lúc này “phập” một tiếng mở ra, che ở bên miệng cười. Ha ha, tiểu Thất đúng là rất hay, rất hay mà.
Lúc trước, Tố Lưu Vân và Tố Vân Tâm đã ở cùng Lâu Thất hơn nửa canh giờ, thấy nàng là một người rất nội liễm, đoan trang. Sao bỗng nhiên bây giờ lại biến thành dáng vẻ này a?
“Ngươi, ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói bậy bạ.”
Tố Vân Tâm trợn mắt trừng nàng, Tố Lưu Vân lại không muốn làm mất hình tượng tiên tử của mình, chỉ hơi rũ mặt xuống làm bộ thương tâm.
“Ta nào có nói lung tung chứ. Chỉ có ta làm thê tử mới có thể cược cho phu quân để chàng có tự tin, thoải mái. Hai nữ tử chưa chồng các ngươi cần gì phải tranh chuyện này với ta chứ? Nói các ngươi không nhìn trúng phu quân của ta, ai tin a?”
Đúng vậy, ai tin nha!
“Chúng ta bỏ tiền cược vỗn chỉ là đồng tình với hai người các ngươi thôi. Đúng là lòng tốt không được báo đáp mà.” Tố Vân Tâm sửa miệng nói.
Lâu Thất vỗ tay một cái: “Được, cuối cùng đồng ý không cướp phu quân của ta.”
Bị nàng nháo như thế, ai còn dám cược phu quân nàng thắng nữa. Hơn nữa, cũng không có ai tin hắn có thể thắng.
Bắc Phù Dung nghi ngờ liếc nhìn Trầm Sát, nàng ta luôn cảm thấy khí chất này có chút quen thuộc, nhưng người kia chưa từng mặc y phục đỏ bao giờ, cũng không có khả năng đeo mặt nạ như thế. Có thể chỉ là người giống người mà thôi.
Bởi vì náo loạn một trận như thế, nàng ta cũng suy nghĩ một chút, cược một vạn lượng vàng cho Lưu Vân Tiên Tử, coi như là có qua có lại vậy.
Có các nàng dẫn đầu đặt tiền cược, mọi người cũng có hứng thú, nhao nhao đặt cược, hơn nữa, còn cược không ít bạc. Trong nhất thời, bồi bàn của Hội Hoa Lầu thu tiền đặt cược cũng có chút mỏi tay.
Đợi bên này đã dần xong, cuối cùng chủ thuyền mới nói một câu: “Được rồi, rốt cuộc các ngươi có lên thuyền không? Đợi đến khi vị công tử đeo mặt nạ kia qua cửa, các ngươi muốn lên cũng vô ích thôi.”
Mấy người Tố Lưu Vân và Bắc Phù Dung lập tức bay về thuyền hoa.
Vừa đứng vững, các nàng lại thấy công tử áo đỏ ôm lấy eo phu nhân hắn, đạp mấy bước bay đến một chiếc thuyền hoa khác.
“Khinh công của hắn lại có thể phi phàm như thế?”
Lúc này, Lâu Thất vừa bước lên thuyền, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.