Truyện Không Tên Số 40

Chương 233




46233

Ông ta ráng nhịn ý định vung cú đấm vào khuôn mặt đang đắc ý của Lâu Thất, hỏi tiếp: “Thất công tử đừng tự chê mình quá, nhìn hai tên thị vệ của công tử bản lĩnh bất phàm, tướng mạo đường đường, nếu Thất công tử không có bản lĩnh chinh phục họ, thì họ đâu thể nào đi theo Thất công tử được.”

Lâu Thất quay đầu nhìn Trần Thập và Lâu Tín, không quan tâm đáp: “Đúng vậy đúng vậy, tại hạ đã thu phục bọn họ, tại hạ hứa với bọn họ, bảo vệ tại hạ, đến lúc đó cưới cho họ mỗi người năm bà vợ, nhưng bọn họ còn trả treo, cuối cùng thỏa thuận tám bà vợ, trên đường đi thì bọn ta cũng định ghé thăm lầu xanh, có hoa khôi nào thân giá không cao thì chuộc về.”

Phụt!

Phụt!

Trần Thập và Lâu Tín hai người ráng nhịn, nhịn, mới không phun sạch đống cơm trong họng, nhưng mặt mày của bọn họ đã méo mó khó coi, cố gắng nuốt cái đống đồ ăn suýt chút nữa thì sặc chết rồi.

Cô nương! Phải chăng bọn ta đi theo người, là muốn xin tám bà vợ hay sao! Tám người, họ có chịu đựng nổi không?

Khuôn mặt của Lâu Thất hơi đỏ, ánh mắt có chút mê ly, nhưng thần thái thì quên đi mọi thứ, bộ dạng này rõ ràng là uống say rồi. Đó là vì sao trước đó trông nàng ra vẻ thần bí vững chải, nhưng bây giờ thì chuyện gì cũng nói vạch toẹt ra.

Say rượu nói lời thật lòng, lời này chắc không sai. Hàn gia chủ đưa cho mấy vị thê thiếp một ánh nhìn, tiếp theo họ lần lượt tìm cớ mời rượu Lâu Thất, sau đó moi lời nàng, muốn chứng thực những lời nói kia có phải là thật không.

Suốt quá trình đó Triệu thiếu đông gia không có xen vào, cũng không cản trở, giống như hắn chả biết gì cả, thanh lịch dùng cơm uống rượu, đôi khi xen một hai câu, nhưng cũng ngắn gọn đơn giản.

Đến khi Hàn gia chủ phát hiện Lâu Thất thật tình không hiểu rõ tình hình của các nước, giống như hoàng đế của Đông Thanh quốc nàng cũng chả biết là ai, hiện giờ ai đang làm chủ của Bắc Thương nàng không rõ, và thiên hạ có mấy là cao thủ, đại thế gia, thật là hỏi một không biết ba!

Vậy thì, Hàn gia chủ thật sự tin rồi, Thất công tử là một gã khùng xuất thân từ chốn núi sâu! Đối với việc thiên hạ hiện giờ không biết xíu nào, người như vậy, ông ta còn đang định giới thiệu cho Ngọc thái tử, sau đó mượn cớ đáp mối quan hệ với Ngọc thái tử!

Nếu thật sự chỉ đem một người dựa vào vận may giới thiệu ra ngoài, có lẽ Ngọc thái tử sẽ nghĩ ông ta bị cức gà làm mù mắt!

Trong lòng Hàn gia chủ bí bách, nhìn Lâu Thất đặc biệt rất chướng mắt.

Cũng do nàng ta cứ tỏ vẻ! Luôn tỏ ra cao sang thần bí! Đã lừa qua mắt của ông! Lúc này Hàn gia chủ cảm thấy mình bị một gã tiểu tử nhìn chưa tới hai mươi tuổi lừa gạt, đây là một sự sỉ nhục, đương nhiên ông ta đem sự sỉ nhục này đổ hết lên đầu Lâu Thất.

Dã tâm của ông ta lúc trước vẫn không lớn lắm, hoặc chỉ muốn so tài cao thấp trên thương trường với Uyển gia, nhưng ông ta trước sau cảm thấy gốc gác của mình vẫn nên mọc sâu đứng vững ở thành Lạc Dương, chỉ là khi đại nữ nhi của ông ta dắt theo con rể có thân phận như thế trở về nhà, liền khiêu dậy dã tâm của ông. Sĩ Dân Công Thương, Thương dù sao cũng là hạ lưu, nếu một ngày nào đó ông ta có thể sánh bước bên Ngọc thái tử, vậy thì sau này ai dám nói ông là hạ lưu nữa? Cho dù mấy người làm quan, gặp ông cũng phải cúi đầu chào. Lúc đó ông muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, chẳng phải rất uy phong sao?

Vốn dĩ ông ta tưởng Thất công tử thật sự đến từ gia tộc ẩn danh, có dược phẩm trân quý, có ngự thú, võ công cao cường, ba điều này chỉ cần có một cũng đủ khiến người khác tôn như khách quý, chứ đừng nói là hội tụ đủ ba điều. Người như vậy, đi đâu tìm? Giới thiệu nàng cho Ngọc thái tử, công lao của ông rất là lớn!

Nhưng bây giờ, tất cả đều trở về con số không.

Lúc này, sủng thiếp của ông ta đến gần, nhìn giống như mắc cỡ vô lực áp sát vào cơ thể của ông ta, trên thực tế thì nói chuyện thì thầm bên tai ông.

“Lão gia, Thất công tử này lão gia định xử lý ra sao?”

“Còn xử lý sao nữa?” Ánh mắt của Hàn gia chủ liếc qua bộ dạng càng lúc càng say của Lâu Thất, đặt lên con Tử Vân Hồ trong lòng.

Giết người đoạt bảo, việc này Hàn mậu nhân đâu phải chưa từng làm, huống chi ở đây là thành Lạc Dương, những người bị ông ta mua chuộc cũng đâu có ít, đám thuộc hạ của Thất công tử, cũng là hai tên võ công tốt đi theo bên cạnh nàng, mấy đứa còn lại chỉ thuộc hàng xoàng, không cần đặt vào trong mắt.

Thân là nữ nhân của ông ta, tiểu thiếp đương nhiên hiểu rõ ông, liền cảm nhận được sát ý của ông. Cô ta liền nhanh tay sờ lên ngực ông, nhẹ giọng nói: “Lão gia, có phải người đã quên, trên người Thất công tử còn có không ít ngân lượng?”

Lúc nãy Hàn gia chủ giận quá hóa mù, bây giờ nghe lời nhắc nhở của tiểu thiếp, liền nhớ ra, ông ta liền vỗ trán. “Đúng rồi, ta thật là, ngân lượng đó không hề ít đâu!”

Dù sao đi nữa, trên người của nàng có ngân phiếu mấy ngàn vạn lận! Đó là cả một gia tài lớn, kể cả ông ta cho năm ngàn vạn lượng, dường như đã chiếm một nửa vốn tiền lưu động được của ông rồi, chứ chưa kể ông đã bán cho Chu đại quản sự một bó Thiên Cơ Thảo, và các loại dược phẩm khác. Hai thứ cộng lại, nàng ít nhất đã thu được hai ngàn vạn lượng bạc, cộng dồn thì cũng phải bày ngàn vạn lượng rồi!

Bảy ngàn vạn! Ông ta tuyệt đối đố kị đỏ mắt lắm!

Nhưng mà, Thông Bảo Ngân Trang không dễ qua mặt, lấy ngân lượng của nàng, cần có ngọc bội của chính chủ, nếu cần rút quá nhiều ngân lượng như vậy, còn phải có một bản chữ kí đích thân. Bây giờ ông ta không có, ngay cả vết chữ của nàng vẫn chưa mô phỏng được…

“Nàng cũng đã nhắc nhở ta, việc này cần tính toán kĩ lưỡng.” Ít ra phải đợi đến khi lấy được chữ kí đích thân và ngọc bội thì mới giết được.

Tiểu thiếp này liếc mắt đưa tròng một hồi, phớt lờ ánh mắt liếc nhìn mình chăm chú của chính thất phu nhân, cũng chả màng ở đây còn có người ngoài và tiểu bối, ngón tay chỉ lên bờ ngực của ông vẽ vòng tròn, hơi thở như lan bên lỗ tai của ông, dịu dàng nói: “Lão gia, thiếp có một chủ ý, Tứ tiểu thư cũng đến tuổi trưởng thành, lúc nhỏ nó ham chơi bất cẩn bị nước sôi làm phỏng cổ và ngực, bây giờ vẫn còn một vết sẹo, bộ dạng như vậy khó gả đến các đại gia tộc, cho dù có gả được qua đó thì cũng không được sủng ái, hay là, cho nó gả cho Thất công tử đi, Thất công tử chẳng phải là cô nhi sao? Vậy thì cho Thất công tử ở rể là được, như vậy lão gia còn sợ không lấy được ngân lượng của hắn sao? Vả lại, dù sao thì võ công của Thất công tử cũng không tệ, vận may tốt, dáng vẻ cũng tinh tế, có chút linh hoạt, người như vậy nạp vào kỉ dụng, lão gia không cảm thấy rất tốt sao?”

Đôi mắt của Hàn gia chủ phát sáng.

Nữ nhi của ông đều phải gả cho những người giúp ông mang lại lợi ích to lớn nhất, nhưng mà, tiểu thiếp này nói không sai, Tiểu Tứ trên người có vết sẹo, và lại ở chỗ nhạy cảm, đối với nữ tử mà nói thì đó là chỗ khuyết điểm! Thì gả cho một người khôi ngô không cha không mẹ, vận khí may mắn, trên người còn có bảy ngàn vạn lượng! Vả lại, trên người hắn còn có Tử Vân Hồ! Đợi hắn vào ở Hàn phủ, còn sợ không có cơ hội tóm được Tử Vân Hồ, dùng để làm thuốc sao?

Đến lúc đó, hắn đã trở thành con rể của mình, còn dám vì một con Tử Vân Hồ mà xé nát mặt với ông hay sao? Vả lại, nam giới ở Hàn gia thiếu thốn, thì có người ở rể cũng thật tốt kia mà!

Trong lòng của Hàn gia chủ suy nghĩ mấy hồi, liền cảm thấy chủ ý này rất được. Ông ta bất chợt vuốt ve bàn tay của tiểu thiếp, nói: “Vụ việc này, giao cho nàng sắp xếp, nàng là mẹ ruột của Tiểu Tứ, giao cho nàng ta cũng yên tâm.”

Trong lòng của Tam di nương mừng rỡ, vội vàng buông nhiều lời ngon ý ngọt lấy lòng ông, mới lui xuống sắp xếp mọi thứ.

Ánh mắt của Triệu Vân quét qua, dưới chiếc mặt nạ buông ra nụ cười giễu cợt.

“Thất công tử, người đừng uống nhiều nữa.” Hàn Tiểu Thù thấy đôi mắt mông lung của Lâu Thất, sắc màu chói lọi của đôi mắt thật hút hồn người, trong lòng nhảy cẫng lên đi được.

Đôi mắt uống say của Thất công tử thật mê người quá đi.

Cô ta không cảm thấy thân thế của Lâu Thất có gì không tốt, cho dù chàng không có gia thế hiển hách, cho dù mấy bó Thiên Cơ Thảo do chàng vô tình có được, con Tử Vân Hồ không phải do chàng thuần phục, nhưng vậy thì sao? Ít ra hiện giờ gia tài của chàng tới mấy ngàn vạn lượng, chả nghèo chút nào!

Lâu Thất cười cười, “Bổn công tử không có say, không có say. Nhưng mà, bổn công tử phải đi tịnh phòng.” Nói xong, nàng lắc lư đứng dậy.

Khuôn mặt của Hàn Tiểu Thù bừng đỏ.

Cô ta cũng không đến nỗi bộc bạch muốn đi tịnh phòng cùng chàng chứ.

“Thất công tử, có cần ta đi chung không?” Triệu Vân ngước đầu lên.

Trần Thập và Lâu Tín đã đến đỡ lấy bên trái và bên phải của nàng, “Không phiền Triệu thiếu đông gia, để bọn tôi đỡ công tử đi là được.”

“Vậy thì cẩn thận chút, trời tối dễ trượt chân.” Triệu Vân lạnh nhạt nói.

“Ha ha, Thất công tử hãy nhanh chóng trở về, Hàn mậu còn muốn trò chuyện nhiều chút với Thất công tử.” Hàn gia chủ cười nói.

Lâu Thất trông có vẻ mơ mơ màng màng gật đầu, bèn được đỡ ra ngoài.

Ánh trăng rất sáng, mùng mười sáu mười bảy vầng trăng vừa to vừa tròn, và Lâu Thất phát hiện, mặt trăng thời cổ đại trông lớn hơn nhiều so với thời hiện đại, vừa to vừa sáng, sắc trăng như vậy chắc mới khiến cho các nhà thơ nổi hứng sáng tác thơ ca.

“Công tử, người uống nhiều quá rồi.” Trần Thập vừa đi ra khỏi cửa đã không nhịn nữa. Lúc nãy hắn đã khuyên rất nhiều lần mà không có tác dụng.

Lâu Thất nghiêng đầu nhìn hắn, cười hi hi nói: “Trần Thập, người nhìn dáng vẻ của bổn công tử có giống uống say không?”

Lúc này, đôi mắt của nàng sáng ngời, lấp lánh gợn sóng, còn sáng hơn cả ánh trăng. Trong lòng Trần Thập nhảy cẫng lên, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, “Sau khi nội lực của công tử tăng trưởng vượt bậc không ngờ tửu lượng của tăng theo.”

Trước kia Lâu Thất cũng không ngờ rằng tăng cường nội lực mang theo hiệu quả như thế này, nhưng nàng không biết được thực ra cũng không phải nguyên do tăng nội lực, nguyên nhân lớn nhất là nàng ăn năm trái linh quả Mê Chướng, linh quả Mê Chướng có tác dụng thanh lọc ruột bụng, hiệu quả giải rượu. Thậm chí có thể nói, bây giờ nàng có thể uống ngàn ly không say.

Chỉ là bây giờ Lâu Thất chưa biết được mà thôi.

“Các ngươi bây giờ quay về, nhìn xem Đồ Bôn bọn họ đã kéo xe ngựa về chưa, nếu đã kéo về thì dọn dẹp đồ đạc rời khỏi.”

Trần Thập và Lâu Tín giật mình: “Công tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có thể bây giờ vẫn chưa xảy ra, nhưng đoán chắc không bao lâu nữa sẽ xảy ra thôi. Chuẩn bị đi rồi ra cửa thành đợi ta, ta sẽ nghĩ cách cho binh lính gác thành mở cửa.”

Vào đêm, cửa thành đóng chặt, con người có thể đi ra bằng khinh công, nhưng ngựa và xe thì không thể, cho nên chỉ có thể mở cửa thành.

Vốn dĩ Lâu Thất có ý hù dọa mấy kẻ định đánh Tử Vân Hồ lui bước, nhưng nàng không ngờ con người của Hàn gia chủ không những tham lam, còn có dã tâm, vô liêm sỉ.

Lúc bắt đầu nàng vừa thật vừa giả kể về thân thế cô nhi của mình, vốn chỉ đánh tan ý định của Hàn nhị tiểu thư và ý đồ của Hàn gia chủ đối với nàng, nhưng không ngờ ánh mắt nhìn nàng của Hàn nhị tiểu thư vẫn không thay đổi, còn trong mắt của Hàn gia chủ lại lóe lên sát ý. Tam di nương kia nói cái gì nàng không nghe được, nhưng từ ánh mắt thay đổi muôn vạn của Hàn gia chủ thì nàng có thể hiểu được, những gì họ nói chắc chắn không phải là việc tốt thì được rồi.

Và nàng càng tin rằng, nếu bọn họ có kế hoạch gì, nàng không chịu phối hợp, nhất định sẽ xảy ra một trận đồ sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.