947
Lời vừa nói ra, người kinh ngạc nhất không ai khác ngòai Tô Y Y. Cô há miệng nhìn Hứa Thư Kỳ, khó có thể tiếp thu được chuyện này.
Xoay đầu sang nhìn Bùi Hoàn Phong, biểu cảm nhẫn nhịn và giãy giụa của anh đã chứng minh tất cả.
Hứa Thư Kỳ nói tiếp: "Thật ra anh sai rồi, sai từ lúc bắt đầu. Mười năm trước anh là học sinh xuất sắc của trường quý tộc, còn tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên bán trà sữa bình thường. Có một lần ngẫu nhiên, tôi nhìn thấy anh, thế là chìm sâu vào tình yêu.
Giọng nói càng lúc càng dịu dàng, ánh mắt Hứa Thư Kỳ mê mang, cứ như nhớ lại cảm giác khi lần đầu nhìn thấy Bùi Hoàn Phong.
"Tôi biết tôi không xứng với anh, nhưng tôi rất muốn ở bên cạnh anh, tình yêu che mù đôi mắt. Hết cách rồi, tôi chỉ đành nhờ anh trai tôi tìm người diễn một vở kịch."
Nói đến đây, cả người Bùi Hoàn Phong bỗng cứng đờ, anh nhìn Hứa Thư Kỳ với vẻ không thể tin được, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ.
Nhìn thấy ánh mắt tức giận và nghi ngờ của anh, Hứa Thư Kỳ biết anh đã đoán được rồi, thế là cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng: "Không sai, đám lưu manh kia là do anh tôi tìm đến giúp tôi, họ chặn đánh anh trong hẻm, sau đó tôi xuất hiện cứu anh, và rồi bị chúng cưỡng hiếp..."
Tay chân Tô Y Y lạnh cóng, nhìn Hứa Thư Kỳ bằng ánh mắt sợ hãi.
10 năm trước…lúc đó cô ta mới bao lớn, vậy mà lại có mưu đồ đi gài bẫy Bùi Hoàn Phong như thế!
"Hóa ra tất cả những chuyện này đều do cô lên kế hoạch, hờ…Hứa Thư Kỳ, cô giỏi lắm!" Hai mắt Bùi Hoàn Phong đỏ ngầu.
"Đúng vậy, đều do tôi lên kế hoạch đấy." Hứa Thư Kỳ đắc ý, "Tôi khiến anh thấy hổ thẹn với tôi, tôi phải ở bên anh, còn bắt anh bao dung mọi sự tùy hứng của tôi. Vì có được anh, tôi đã hy sinh nhiều như thế! Còn anh, năm xưa anh nói việc anh kết hôn với Tô Y Y là do bị lão già nhà anh ép buộc, nhưng tôi biết anh lại thấy rất vui! Cho dù anh cố gắng che giấu cỡ nào đi chăng nữa, tôi biết anh yêu cô ta! Khó khăn lắm tôi mới đuổi được cô ta đi, trở thành bạn gái công khai của anh, nhưng anh lại chẳng hề đụng vào tôi!"
Bị điểm danh, sóng lưng Tô Y Y lạnh toát, cô lùi về sau một bước, nhưng nhìn Bùi Hoàn Phong trầm mặc không nói ở bên cạnh, cố vẫn cố gắng đè nén cảm giác hoảng sợ trong lòng, lẳng lặng dựa vào anh.
Biểu cảm trên khuôn mặt Hứa Thư Kỳ có hơi điên cuồng, ánh mắt nhìn về phía hai người trông hơi nguy hiểm, nhưng vì màn kịch quan trọng phía sau, cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào.
"Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, đồng thời cũng muốn đưa một thứ cho các người." Giọng nói của Hứa Thư Kỳ bỗng trở nên dịu dàng: "Năm xưa ông cụ để lại một di vật, như do tôi thấy ghen tị nên mới giấu nó đi."
"Di vật?" Bùi Hoàn Phong vẫn còn đang tức giận, nhưng khi nghe đến chuyện có liên quan đến ông nội, cơn tức giận bỗng vơi đi không ít, hít sâu nói: "Di vật gì, đưa cho tôi."
Mặt mày Hứa Thư Kỳ trắng bệch, cô ta mỉm cười, liếc nhìn Tô Y Y, sau đó nói với Bùi Hoàn Phong: "Hoàn Phong anh qua đây đi, tôi để thứ đó ở dưới gối."
Bùi Hoàn Phong không hề phòng bị Hứa Thư Kỳ, anh đi đến chỗ gối cô ta lục tìm.
Tô Y Y vẫn luôn chú ý để biểu cảm của Hứa Thư Kỳ, vào lúc Bùi Hoàn Phong đang khom eo xuống, cô nhạy cảm nhìn thấy vẻ độc ác trong ánh mắt của cô ta, trong tay cô ta cũng đang cầm một thứ phát ra ánh sáng lạnh, khóe mắt của cô co giật, chạy thẳng tới đẩy Bùi Hoàn Phong ra...