Truyện Không Tên Số 4

Chương 42




942

Đợi nỗi sợ qua đi, Hứa Thư Kỳ vén chăn ra, nhào đến bên giường cầm điện thoại lên, gọi thẳng vào số của Thương Lạc, nói cho hắn ta nghe Bùi Hoàn Phong đã biết hết chuyện của năm xưa rồi.

Thương Lạc cúp máy, mặt mày nặng nề, mím môi.

Nếu Bùi Hoàn Phong đã điều tra được chuyện của năm xưa, chắc cũng đã điều tra được thân phận của hắn. Xem ra, nói không chừng vấn đề của công ty cũng do Bùi Hoàn Phong gây nên.

Hắn ta ấn núp bên cạnh Bùi Hoàn Phong suốt bao nhiêu năm qua, tất nhiên biết được thủ đoạn của người đàn ông có thể hô mua gọi gió như một đế vương trên thương trường ghê gớm đến cỡ nào!

Sự nghiệp kinh doanh suốt bao nhiêu năm qua bị hủy trong một ngày, Thương Lạc đau đớn trong lòng, ánh mắt trở nên hung ác, nói: "Nếu anh đã không nể tình như thế, thì tôi phải cho anh thấy, cái gì gọi là trả thù!"

Trong lúc đợi Bùi Hoàn Phong, Tô Y Y ngủ thiếp đi mất, đang lúc mơ màng, bỗng cảm thấy có người đang gặm môi của cô.

Mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Bùi Hoàn Phong đang nhìn cô bằng vẻ mặt u buồn.

"Sao thế?" Tô Y Y ngồi dậy dụi mắt, nâng khuôn mặt có hơi mất mát của Bùi Hoàn Phong lên, cô bỗng thấy lo lắng.

Bùi Hoàn Phong ôm lấy cô, thủ thỉ bên tai cô: "Y Y, anh thật sự không ngờ rằng Hứa Thư Kỳ lại là loại phụ nữ không tiếc thủ đoạn như vậy…còn chuyện ông nội mất khi xưa nữa, đè nặng trong lòng anh, anh cảm thấy thật mệt."

Anh luôn nghĩ rằng Hứa Thư Kỳ là một cô gái ngân thơ không hiểu sự đời, nhưng không ngờ….anh thấy khó có thể chấp nhận được.

Tô Y Y không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ đành giữ lấy mặt anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng nhưng gợi cảm kia.

Con tim Bùi Hoàn Phong đập nhanh, cảm giác khi cô chủ động dâng nụ hôn thật sự không tồi tý nào.

Nhưng, Tô Y Y chỉ hôn một lần rồi dời cánh môi mềm mại gợi cảm kia đi ngay, chủ tịch Bùi chỉ vừa nếm được chút mùi vị nên cảm thấy thất vọng, nhíu chặt chân mày.

Vì vỗ về anh, Tô Y Y chỉ đành cắn răng làm liều, dẫn anh vào phòng, chủ động kéo anh lên giường.

Anh giày vò cô hết một phen, mới chịu ngừng lại.

Sau cơn nồng nhiệt, Tô Y Y nằm trong lòng anh, ngẩng đầu lên hỏi: "Tâm trạng đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Cô hỏi nghiêm túc, Bùi Hoàn Phong trả lời cũng rất nghiêm túc: "Ừ…hình như thêm một lần nưa mới có thể đỡ được."

Nói xong, bàn tay lại bắt đầu dạo chơi trên người Tô Y Y, châm lửa khắp nơi.

Xong việc, Tô Y Y mệt đến mức không thể nhấc nổi cánh tay. Cô vùi người vào trong lòng Bùi Hoàn Phong, nghe tiếng thở dài thỏa mãn của anh, trong lòng cũng dễ chịu hơn không ít.

"Ông xã, em biết anh đang nghĩ gì." Giọng nói vẫn còn mang theo tiếng thở hổn hển của Tô Y Y vang lên, khiến Bùi Hoàn Phong dời lực chú ý đi, "Thật ra điều em muốn nói với anh là, năm xưa cái chết của ông nội không hề có liên quan đến em, là Hứa Thư Kỳ hại chết ông ấy."

Lồng ngực dày rộng cứng đờ, Bùi Hoàn Phong trầm mặc, đến khi Tô Y Y sắp ngủ thiếp đi mới nói: "Anh biết, em sẽ không làm hại ông nội. Năm xưa sau khi em vào tù, anh đã tìm người thả em ra, nhưng không ngờ Thương Lạc lại không làm theo những gì anh đã dặn dò."

Giọng nói mang theo hối hận và tiếc nuối: "Sau đó sau khi biết được em không còn trong tù nữa, anh vẫn điều tra qua tình hình của em, chỉ là không có nhiều tiến triển. Lúc đó anh biết em mang thai rồi, nhưng không hề biết đứa bé là của anh, anh nghĩ chắc em đã bỏ đi cùng với người tình của mình."

Bây giờ nói đến những việc này, anh vẫn còn thấy hơi buồn bã, đều là lỗi của anh, Y Y mới phải chịu đựng nhiều đau khổ vất vả như thế.

Anh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tô Y Y lại đưa đôi môi nhỏ của mình đến, hai người quấn lấy nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.