934
"Chuyện xảy ra vào ngày chúng ta quen nhau của 10 năm trước, thật ra em không thấy hối hận. Hoàn Phong, thậm chí em còn thấy may mắn nữa, có thể gặp được người tốt như anh…"
Giọng nói nức nở truyền vào tai Bùi Hoàn Phong, anh thậm chí quên luôn chuyện cãi nhau với Tô Y Y, bất giác trở nên căng thẳng.
Bùi Hoàn Phong lo lắng hỏi một câu: "Kỳ Kỳ, nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu?"
Hưa Thư Kỳ dường như không nghe anh nói, cô ta tiếp tục lẩm bẩm: "Những năm qua anh chăm sóc em muôn bề, Hoàn Phong, cảm ơn sự quan tâm không thể gọi là yêu của anh dành cho em, sau này anh nhất định…nhất định phải sống…sống thật tốt."
Những lời như trăn trối thế này khiến trong lòng Bùi Hoàn Phong hốt hoảng.
Trong lúc anh đang lo lắng, thì giọng của Hứa Thư Kỳ càng ngày càng yếu, cuối cùng có một âm thanh vang dội vang ra từ trong điện thoại, giống như tiếng điện thoại rơi xuống đất.
"Kỳ Kỳ? Kỳ Kỳ!"
Bùi Hoàn Phong sốt ruột, lồng ngực nóng bừng, đầu óc căng lên, cau mày túm lấy chìa khóa xe nằm trên bàn trà rồi đi ra ngoài.
"Anh đi làm gì? Chẳng lẽ anh không nghe ra Hứa Thư Kỳ đang giả vờ hay sao?"
Tô Y Y không nhịn được bèn lên tiếng, lúc nãy khi Bùi Hoàn Phong gọi điện thoại, bởi vì ở gần nên cô cũng nghe được một ít, không cần nghĩ nhiều cũng có thể khẳng định đây là thủ đoạn của Hứa Thư Kỳ.
Bùi Hoàn Phong dừng bước, anh nhắm mắt lại, cho dù đoán ra được Hứa Thư Kỳ có thể đang lừa anh, nhưng…
Hít sâu, anh không xoay người lại, thậm chí còn vừa đi ra cửa vừa nói chuyện với vẻ lạnh lùng: "Đừng nói bậy, cô ấy không phải là người như thế đâu, bây giờ anh phải đi xem thử tình hình."
Trơ mắt nhìn Bùi Hoàn Phong sắp ra khỏi cửa, con tim Tô Y Y nhói đau, biến sắc ngồi bệt xuống đất.
Cô ôm ngực thở dốc, cầu cứu giơ tay về phía Bùi Hoàn Phong.
Bùi Hoàn Phong đang sắp đóng cửa lại, thấy như thế con tim bỗng nhói đau, nhưng từ khi Tô Y Y trở lại cô luôn đóng kịch, anh thật sự không biết lúc nào là thật lúc nào là giả. Ngoài ra vẫn còn một Hứa Thư Kỳ có tình nghĩa sâu đậm đang chờ anh, Bùi Hoàn Phong cắn răng, cuối cùng vẫn xoay người đóng cửa rời đi.
Bùi Hoàn Phong đoán rằng Hứa Thư Kỳ đang ở nhà, anh lái xe như bay, sau khi đến liền dùng chìa khóa dự phòng mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Hứa Thư Kỳ cắt cổ tay nằm dài trên sofa trong phòng khách.
Anh hoảng hốt, lập lức lái xe chở Hứa Thư Kỳ đến bệnh viện.
May mà việc cắt cổ tay tự sát vốn là chuyện không đáng tin, đợi vết thương đóng vảy lại là sẽ không còn chảy máu nữa, vì thế Hứa Thư Kỳ chỉ ngất đi vì mất máu quá nhiều thôi, chứ không có nguy hiểm về tính mạng.
Đợi đến khi Hứa Thư Kỳ tỉnh lại, Bùi Hoàn Phong ngồi bên giường yên lặng nhìn cô ta, bờ môi mỏng khé hé ra, hỏi một câu: "Vì sao lại làm chuyện ngốc hả?"
Hứa Thư Kỳ vừa tỉnh lại trông có hơi sửng sốt, cô ta ngơ ngác nhìn Bùi Hoàn Phong một lúc, bỗng nhiên rơm rớm nước mắt.
Bùi Hoàn Phong đau đầu, mím môi, nói nhẹ nhàng: "Có khổ sở gì cứ nói với anh, anh đã sẽ luôn xem em như em gái, thương yêu bảo vệ em."
Vốn là lời an ủi, nhưng Hứa Thư Kỳ càng ngày càng thấy khó chịu trong lòng, tiếng khóc cũng to lên theo.
Cô ta lấy điện thoại đặt bên giường, khóc lóc kể lể: "Hoàn Phong, em thật sự định từ bỏ anh rồi, nhưng có người không chịu bỏ qua cho em!"
Cô ta mở những tấm ảnh Tô Y Y gửi qua cho cô ta ra, đưa thẳng đến trước mặt Bùi Hoàn Phong.