923
Sự việc phát triển nhanh chóng, sau cái hôn phóng túng, Bùi Hoàn Phong bất giác chạm vào chiếc eo mảnh khảnh của Tô Y Y, vén vạt áo dưới lên xoa nhẹ vùng thịt mềm mại nơi chiếc eo, thái độ dịu dàng như vậy cứ như đang đối xử với một món báu vật quý giá vậy.
"Ưm…" Tâm trạng của Tô Y Y trở nên kích động.
Rõ ràng đã nhắc nhở bản thân đây chỉ là diễn kịch, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Ngón tay thon dài từ vùng eo từ từ chạm vào phần lưng mà anh mơ ước đã lâu, Bùi Hoàn Phong thở dài xoa nhẹ lên, nhưng khi tiếp xúc với làn da lồi lõm không bằng phẳng, mọi ham muốn bỗng nhiên tan biến.
Cảm nhận được sự cứng đờ của anh, Tô Y Y mở mắt nhìn anh đầy mê mang, một đôi con ngươi xinh đẹp mang theo nỗi nghi hoặc.
"Xin lỗi, đột nhiên anh nhớ ra còn có chút chuyện phải làm." Giọng nói của Bùi Hoàn Phong vẫn còn trầm khàn, nhưng ánh mắt rõ ràng đã không còn hứng thú nữa, tầm mắt né tránh không muốn nhìn thẳng vào mắt Tô Y Y.
Tô Y Y vừa muốn lên tiếng hỏi thì bỗng thấy lạnh lòng, cả người như bị tát một gáo nước lạnh, trơ mắt nhìn Bùi Hoàn Phong đứng dậy rời khỏi phòng.
Khi cửa bị đóng lại, Tô Y Y ngồi trầm mặc trên giường một lúc, sau đó bỗng nhiên cất lên một tiếng cười nhạo, hai tay che mắt, để mặc cho sự bi thương và đau khổ từ đáy tim hóa thành nước mắt, tuôn ra từ kẽ tay.
Trở về phòng sách, mặt mày Bùi Hoàn Phong nặng nề, gọi điện thoại thẳng cho bạn thân Tô Hợp - quản lý bộ phận thông tin tình báo lớn.
Kêu cậu ta điều tra tình hình sau khi Tô Y Y bị đưa vào ngục năm xưa.
Trong quá trình chờ đợi, Bùi Hoàn Phong đi qua đi lại trong phòng, chân mày nhíu chặt, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Anh nhớ rất rõ cái đêm tìm một người phụ nữ trong tù giải độc cho mình vào một năm trước, cho dù việc mây mưa không bắt nguồn từ tình cảm khiến anh chán ghét, ngay cả đèn cũng chẳng thèm mở, nhưng lại nhớ rõ chiếc lưng chằng chịt vết thương của người phụ nữ kia.
Bởi vì ấn tượng qua sâu, nên lúc Bùi Hoàn Phong chạm vào lưng Tô Y Y khiến anh nhớ ra ngay, cả người bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh.
Nếu anh thật sự làm ra loại chuyện không bằng cầm thú đó với Tô Y Y…Bùi Hoàn Phong cảm thấy bản thân mình thật sự chẳng còn mặt mũi đi gặp cô nữa.
Tốc độ của Tô Hợp rất nhanh, chưa đến nửa tiếng là có ngay một bản fax gửi qua cho Bùi Hoàn Phong.
Anh mang theo một tâm trạng mà ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ, đọc kỹ càng toàn bộ mọi việc trong tư liệu, cuối cùng tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, xé nát chúng thành mảnh vụn.
"Sao có thể, sao có thể xảy ra chuyện như thế được?!"
Anh nghiến răng, đau khổ nhìn chằm chằm vào đám tư liệu nát vụ kia, lần đầu cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn với anh.
Cuộc sống một năm trong tù của Tô Y Y vô cùng thê thảm, không chỉ bị người ta đánh sảy ra, khoảng thời gian cải tạo một năm đó còn bị sỉ nhục liên tục, cả người chằng chịt vết thương. Mãi đến một năm trước, cô ấy bất chấp sống chết tiếp nhận một nhiệm vụ đặc biệt, mới thoát khỏi được cuộc sống như địa ngục kia.
"Điều tra Thương Lạc giúp tôi, không được bỏ qua bất cứ việc gì." Lạnh giọng gửi tin nhắn thoại cho Tô Hợp.
Bùi Hoàn Phong bắt đầu nghi ngờ trợ lý Thương Lạc của mình, năm đó hắn ta có làm theo căn dặn của mình hay không?
Thở dài, cười khổ, lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, hút thuốc xuyên đêm trong tâm trạng tự trách và hối hận đan xen vào nhau.
Sau khi Bùi Hoàn Phong rời đi, Tô Y Y không thể kiềm nén được, cô khóc một hồi, đến khi nhận được tin nhắn của luật sư Vương, mới thu xếp lại cảm xúc, khoác lại lớp vỏ bảo hộ cứng chắc lên người.
Đã tìm được người, chiều mai sẽ đến Thủ đô, khi nào sẽ gặp?
Nội dung tin nhắn vẫn ngắn gọn đơn giản, Tô Y Y hít sâu, chùi mạnh nước mắt trên mặt, trả lời một câu: Ngày mốt.