Truyện Không Tên Số 4

Chương 22




922

Tô Y Y chớp mắt, hàng mi dài rũ xuống che giấu đi cảm xúc trong mắt, nói với giọng điệu thắc mắc: "Em có làm gì đâu?"

Bùi Hoàn Phong nâng cằm cô lên, khiến Tô Y Y không thể không nhìn lại khuôn mặt điển trai kia của anh.

Anh trầm giọng: "Anh biết em không thích cô ta, nhưng đừng làm tổn thương bản thân mình."

Câu nói hàm chứa tính ám chỉ kia khiến Tô Y Y hoảng hốt, giây phút này cô cảm thấy hình như Bùi Hoàn Phong đã biết hết mọi thứ, nhưng kỳ lạ là, anh không hề vạch trần cô, thậm chí có thể nói là bao dung mọi hành vi của cô.

Người đàn ông này, rốt cuộc mang trong mình tâm tư như thế nào?

Trời đã định trước Tô Y Y sẽ không tìm được đáp án, lần này vạt áo của cô bị vén lên một cách dễ dàng, ngón tay thon dài mát lạnh thoa thuốc lên vùng eo nhỏ bé của cô.

Thoa thuốc vốn là một chuyện tế nhị, trước giờ Tô Y Y luôn giữ mình trong sạch, hôm nay bị Bùi Hoàn Phong chạm vào, vùng eo trở nên nhạy cảm không thôi.

Cố gắng kiềm chế nửa ngày, cuối cùng khi ngón tay của Bùi Hoàn Phong xẹt nhẹ qua một miếng thịt mền bên hông, mặt Tô Y Y đỏ bừng, cánh môi thốt lên một tiếng rên quyến rũ.

Bàn tay ở eo dừng lại, không biết từ khi nào hơi thở của Bùi Hoàn Phong cũng trở nên dồn dập, tiếng kêu quyến rũ này làm anh chẳng thể kiềm chế nữa được, hôn mạnh xuống đôi môi đỏ mọng của Tô Y Y.

Lúc này Hứa Thư Kỳ sau khi vừa khóc vừa chạy về phòng, cô ta đang tức giận đau thương đến nghẹn ngào, cô ta cầm lấy khăn giấy đặt ở đầu giường lau đi nước mắt trên mặt, nhưng làm thế nào cũng không thể đè nén được cơn đau trong lồng ngực.

Run tay cầm điện thoại lên, Hứa Thư Kỳ gọi điện thoại cho Thương Lạc - trợ lý đặc biệt của Bùi Hoàn Phong.

Điện thoại vừa được nối máy, liền bắt đầu vừa khóc nức nở vừa kể lể chuyện của mình.

Thương Lạc đợi cô ta nói xong, sau đó mới cười khinh thường: "Chỉ vì có chút chuyện cỏn con ấy mà cô khóc thành ra thế này à? Hứa Thư Kỳ, hai năm nay cô sống quá êm ả rồi, cho nên bây giờ vừa xuất hiện một chút vấn đề đã bị lửa giận che kín mắt, không thể chịu đựng được."

Sự phân tích bình tĩnh giúp tiếng khóc của Hứa Thư Kỳ nhỏ đi một chút, cô ta lẳng lặng lau nước mắt, vừa nghĩ đến thế, đúng thật là cô ta quá mất kiềm chế rồi.

"Vậy tôi nên làm thế nào?" Khịt mũi, Hứa Thư Kỳ hít thở sâu cố gắng ép bản thân bình tĩnh trở lại.

Nghe ra giọng nói ở đầu dây bên kia không còn kích động nữa, Thương Lạc mới thấy hài lòng, sau đó bắt đầu bày mưu tính kế: "Đi xin lỗi Bùi Hoàn Phong, kêu hắn ta đừng chấp nhất sai lầm của cô nữa."

Hứa Thư Kỳ đồng ý, tất nhiên cô ta không thể bị một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bùi Hoàn Phong đánh bại được!

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Thư Kỳ tiến hành một loại công tác tâm lý cho bản thân, hít sâu đứng lên rồi đi qua phòng của người phụ nữ kia.

Đi vào dùng thái độ thân thiện xin lỗi Tô Y Y, rồi giả vờ đáng thương với Bùi Hoàn Phong. Trong lòng Hứa Thư Kỳ tính toán sẵn, nhưng sau khi cô ta mở cửa phòng Tô Y Y ra, kế hoạch vốn vẫn còn trong đầu lúc nãy bống dưng tan biến trong phút chốc!

"Hai người…" Đôi mắt sưng húp do khóc quá nhiều nhìn chằm chằm vao hai người đang hôn nhau nồng nhiệt trong phòng, tâm trạng nhờ vào việc gọi điện thoại với Thương Lạc mới bình tĩnh trở lại bỗng dưng nổi sóng dâng trào.

Chạy đi không ngoảnh đầu lại, lần này Hứa Thư Kỳ thật sự đã khóc rống lên!

Nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của Hứa Thư Kỳ, Bùi Hoàn Phong muốn đứng dậy đi xem thử.

Tô Y Y cho rằng anh muốn đuổi theo Hứa Thư Kỳ, cô vội vàng ôm chầm lấy cổ Bùi Hoàn Phong, ánh mắt mê mang mang theo sự cám dỗ: "Đừng đi…"

Còn chưa đợi Bùi Hoàn Phong có phản ứng gì, cô đã chủ động hôn lên, chiếc lưỡi mềm giữ chặt anh, tiếp nhận đôi môi càng ngày càng nóng bừng sau khi bị dụ dỗ của anh, hai người hôn nhau say đắm cuồng nhiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.