921
Chưa bao giờ nghĩ đến việc khi mở cửa ra sẽ nhìn thấy người phụ nữ khác ngồi mập mờ trên đùi Bùi Hoàn Phong, Hứa Thư Kỳ hét lên xong rồi bỗng nhiên đuối sức, nước mắt tuôn rơi rồi xoay đầu chạy đi.
Tô Y Y luống cuống nhảy xuống khỏi đùi Bùi Hoàn Phong, tiếng tim đập lớn đến mức bản thân cô có thể nghe rõ mồn một.
"Em..em đuổi theo chị ấy!" Để lại câu này, Tô Y Y cắn môi chạy đi.
Cô thấy nếu tiếp tục ở riêng với Bùi Hoàn Phong, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì ngoài dự kiến.
Chưa chạy được vài bước, thì thấy Hứa Thưa Kỳ đứng bên cầu thang lau nước mắt, không còn dáng vẻ đau thương lúc nãy nữa. Nghe thấy tiếng động, mắt cô ta đỏ bừng xoay người lại, giây phút nhìn thấy Tô Y Y, dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt đáng sợ.
"Chị Kỳ Kỳ, chị hiểu lầm rồi, giữa em và anh trai không có như chị nghĩ đâu."
Tô Y Y nhìn Hứa Thư Kỳ với dáng vẻ vô tội, chỉ có nụ cười nơi khóe miệng đã để lộ suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
Hứa Thư Kỳ sắp bị cô dồn ép đến phát điên, bàn tay bưng khay thức ăn của cô ta bắt đầu run lên, nghiến răng căm giận: "Cô giỏi lắm đồ hô ly tinh, dám dụ dỗ người đàn ông của tôi, tôi nhất định sẽ bắt cô sống không bằng chết!"
Tô Y Y chẳng hề để bụng những lời như đe dọa này, cô cười một tiếng, sau đó bưng bát canh trong khay lên, uống một ngụm, nhướng mày nói: "Chà, bát canh này cũng khá ngon, đáng tiếc là…"
Chưa đợi đến lúc Hứa Thư Kỳ hiểu ra đáng tiếc chỗ nào, thì đã thấy Tô Y Y dứt khoát đổ bát canh lên người mình, sau đó đập mạnh xuống đất, đồng thời cũng cất lên tiếng kêu thảm thiết.
Bùi Hoàn Phong nghe thấy thế vội vàng chạy ra, khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tô Y Y, con ngươi anh co lại, sau đó cởi ngay áo khoác xuống lau nước canh còn dính trên tay cô.
Bởi vì canh rất nóng, cánh tay Tô Y Y bị bỏng đỏ một mảng lớn, khiến Bùi Hoàn Phong càng thêm đau lòng hơn.
"Có đau lắm không? Anh dẫn em về phòng thoa thuốc." Nói xong liền kéo Tô Y Y rời đi.
Hứa Thư Kỳ chưa kịp nói được câu nào, thấy người sắp bị dẫn đi rồi, cô ta vội vàng túm lấy tay Bùi Hoàn Phong, lắc đầu nôn nóng nói: "Hoàn Phong, là cô ta tự đổ lên người mình, anh đừng để ý đến cô ta, cô ta cố ý đó!"
Bùi Hoàn Phong nhìn Hứa Thư Kỳ bằng ánh mắt lạnh nhạt hờ hững, dùng lực gỡ tay cô ta ra.
Thấy anh không tin, Hứa Thư Kỳ hốt hoảng, cổ họng nghẹn ngào, dứt khoát tiến lên ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, lẩm bẩm không ngừng: "Hoàn Phong, anh tim em đi, thật sự là cô ta hãm hại em mà!"
Lần này, Bùi Hoàn Phòng trực tiếp đẩy cô ta ra, lực đẩy mạnh đến mức khiến Hứa Thư Kỳ ngã ngửa xuống đất.
Anh nhìn Hứa Thư Kỳ bằng vẻ mặt lạnh lùng, cánh môi mỏng thốt lên một chữ: "Cút!"
Hứa Thư Kỳ sửng sốt, anh ta hung dữ với cô?
Sau khi phản ửng trở lại thì khóc lóc chạy về phòng mình.
Tô Y Y được Bùi Hoàn Phong dẫn về phòng, sau đó lấy hộp thuốc từ trong tủ ra, thoa thuốc xử lý vết bỏng trên tay cô.
Cảm giác mát lạnh trên tay khiến Tô Y Y muốn rút tay về, nhưng cô vừa cử động nhẹ, thì Bùi Hoàn Phong đã nắm chặt lại.
Sau khi thoa xong thuốc trên cánh tay, Bùi Hoàn Phong muốn tiếp tục vén phần áo trước ngực cũng bị nước canh bắn vào, nhưng lại bị cô né đi theo phản xạ.
Tô Y Y cảm thấy hơi chán nản, đang muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí khó xử, thì anh lại đột nhiên lên tiếng.
"Sao em phải làm như vậy?" Ánh mắt thăm dò, giọng điệu dò hỏi.