915
Vì để giúp thân phận được ngụy tạo không bị vạch trần dễ dàng, vài ngày sau Tô Y Y liền đi nước M và ở lại đó trong suốt một năm trời.
Luật sư Vương vốn khuyên cô nên đổi sang tên mới, Tô Y Y suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Cô muốn cái tên của mình trong tương lai sẽ trở thành ác mộng của nhà họ Bùi, muốn khiến Bùi Hoàn Phong mãi mãi sẽ không thể bước ra khỏi ám ảnh này!
Khi Bùi Hoàn Phong nhận được cuộc gọi của luật sư Vương thì trùng hợp anh cũng đang đi công tác tại nước M, đối với người em gái bỗng dưng xuất hiện hơn nữa còn có 51% cổ phần công ty, trong lòng tất nhiên tràn đây nghi ngờ.
"Luật sư Vương, không phải tôi nghi ngờ anh, chỉ là một chuyện quan trọng như vậy, anh cũng phải lấy chứng cứ ra cho tôi xem chứ?" Bùi Hoàn Phong đút một tay vào túi, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe qua lại bên dưới, ánh mắt sâu xa.
Luật sư Vương sớm đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó Bùi Hoàn Phong, anh ta bình tĩnh đáp: "Bùi Tổng, chứng cứ đều nằm trong di chúc của ông cụ Bùi, anh cũng đã xem qua từ lâu rồi. Tuy tên của cô chủ là điều khoản bảo mật, nhưng nếu đã trở về rồi, thì điều khoản này cũng có thể được công khai."
"Ồ?" Bùi Hoàn Phong nhướng một bên chân mày, "Vậy, em gái tôi tên gì?"
Luật sư Vương bình tĩnh nói: "Tô Y Y."
Khi nghe đến cái tên này, Bùi Hoàn Phong sửng sốt trong chốc lát, một bóng dáng xuất hiện trong đầu, ngay cả lòng ngực cũng trở nên khó chịu.
"Tô Y Y…vợ cũ của tôi sao?" Đôi con ngươi đen láy của anh bỗng lóe lên một tia sáng phức tạp khó dò.
Đầu dây bên kia, tay cầm điện thoại của luật sư Vương run lên, hít sâu trả lời: "Không phải, cô Tô đây là đứa bé được ông cụ nhận nuôi từ lâu, trước giờ luôn sinh sống ở nước ngoài, chỉ là là trùng hợp cùng họ tên với vợ cũ của anh mà thôi."
"Ừ, nếu em gái muốn đến công ty làm việc, tất nhiên tôi sẽ hoan nghênh. Vừa hay tôi cũng đang ở nước M, ngày mai chuẩn bị về nước, anh giúp tôi liên hệ với cô ấy, 10 giờ sáng mai gặp nhau ở sân bay."
Sau khi cúp máy, Bùi Hoàn Phong đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn ngắm phong cảnh phương xa.
Hai năm rồi, Tô Y Y biến mất hai năm khỏi thế giới của anh. Trong thời gian hai năm qua, cái tên Tô Y Y đã trở thành sự cấm kỵ trong lòng anh.
Những ký ức phủ đầy bụi dâng trào trong lòng, con tim lặng ngắt của Bùi Hoàn Phong bỗng cuộn trào lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Bên này luật sư Vương chuyển lời của Bùi Hoàn Phong đến Tô Y Y, kêu cô ngày mai cùng về nước với Bùi Hoàn Phong.
Ở ngước ngoài một năm, Tô Y Y càng trông chói mắt hơn so với trước, cách ăn mặc thời trang cộng với nụ cười rạng rỡ, cho dù là ai cũng đều chẳng thể mang cô ra liên tưởng Tô Y Y của trước kia.
"Được, tôi sẽ đến đúng giờ" Tô Y Y ghi lại thời gian và địa điểm, sau đó ngừng lại rồi nói tiếp: "Luật sư Vương, tôi hy vọng ngày mai khi tôi về nước có thể được xem một màn kịch hay, anh…biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Trên khuôn mặt cô không còn vẻ ngây thơ và nhát gan nữa, sự thù hận tích lũy trong hai năm qua khiến Tô Y Y không thể trở về là một người không hiểu sự đời của trước kia nữa. Cô chỉ có thể dùng lớp vỏ cứng chắc ngụy trang chính mình, không màng đau đớn xông thẳng về phía trước.
Luật sư Vương thầm thở dài, nói không rõ là đau lòng hay tiếc nuối, sau khi lắc đầu bèn đáp một câu: "Yên tâm đi, sẽ không làm cô Tô thất vọng đâu."
Ngày hôm sau, Tô Y Y đến sân bay sớm, tìm được quán cà phê Bùi Hoàn Phong đã hẹn.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Tô Y Y cầm lấy chiếc thìa nhỏ khuấy đều chầm chậm, nhưng lại không hề uống một hớp nào. Tấm mắt của cô vẫn luôn nhìn về vị trí cửa ra vào, tâm trạng giống như sự im lặng trước cơn bão.
Không lâu sau, Bùi Hoàn Phong đẩy cửa bước vào.